Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 156

Quý Duy Thanh giúp cô cầm chai nước ngọt còn uống dở dang, đồ ăn vặt thì đã ăn hết rồi.

Tống Thời Hạ ôm bụng đứng lên:

“Bụng em no căng rồi, tại anh hết đó, mua đồ ăn vặt xong anh lại không chịu ăn, em no bể bụng mất thôi.”

Quý Duy Thanh thở dài, dịu dàng nói: “Hay là mình ra ngoài đi dạo nhé?”

Tống Thời Hạ xoa bụng: “Đi dạo tiêu thực cũng được, bằng không trưa nay em không thể ăn nổi cơm trưa mất.”

DTV

Còn chưa đi ra khỏi rạp chiếu phim, Quý Duy Thanh đã bị người khác gọi lại.

“Thầy.” Hoắc Khải thở dốc chạy tới, Lý Mộng Tuyền ở phía sau tóc tai cũng lộn xộn.

Quý Duy Thanh thản nhiên nói: “Đừng gọi tôi là thầy, bây giờ chúng ta là đồng nghiệp rồi.”

Hoắc Khải căng thẳng nói không nên lời, trong lòng Lý Mộng Tuyền rất khinh thường anh ta, đúng là thứ không ra hồn mà.

“Xin chào giáo sư Quý, tôi là vợ cũ của Hoắc Khải, nghe danh anh đã lâu.”

Quý Duy Thanh gật đầu, nói: “Hai người cứ nói chuyện đi nhé, chúng tôi còn có việc.”

Nói xong thì anh dẫn Tống Thời Hạ đang hóng hớt rời đi.

Lý Mộng Tuyền cũng không hề nản lòng, chỉ cần có tầng quan hệ Hoắc Khải, cô ta cũng không vội.

“Cô gái đi cùng với thầy anh là ai thế?”

Hoắc Khải lúc này mới kịp phản ứng: “Là cô vợ giáo sư Quý mới cưới, anh quên chào cô ấy mất rồi.”

Lúc trước giáo sư Quý từng rất xem trọng anh ta, nhưng anh ta đã phụ lòng kỳ vọng của thầy, thầy không thích anh ta cũng dễ hiểu thôi.

Tống Thời Hạ lẩm bẩm: “Hóa ra là vợ cũ, trông cũng đẹp đấy, đáng tiếc.”

 

Lại là một cô gái đi đầu trong làn sóng thời đại mới.

Nhưng lạ thật đấy, đã ly hôn rồi, sao còn đi xem phim với chồng cũ chứ?

Hình như nội dung tiểu thuyết trong ký ức của cô không nói Hoắc Khải là thứ đàn ông tệ bạc.

Đoạn sau toàn là Trần Kiều dốc lòng lo cho sự nghiệp, ít khi nhắc tới tuyến tình cảm, chỉ những lúc cần thiết mới cho Hoắc Khải xuất hiện.

Tống Thời Hạ cảm giác rất có thể mình đã phát hiện một bí mật động trời.

Không phải là sau này Trần Kiều chỉ giữ quan hệ chồng hờ vợ tạm với Hoắc Khải, nên mới không có đất diễn của anh ta đấy chứ?

Cô không biết mình có nên nói cho Trần Kiều biết hay không.

Tính ra thì cũng không hẳn là Hoắc Khải ngoại tình, cùng lắm chỉ là còn qua lại mập mờ với vợ cũ, khiến người ta thấy ghê tởm mà thôi.

Thôi cô cứ nhắc vài câu đi vậy, còn lại phải xem bản thân Trần Kiều có làm nên cơm cháo gì hay không.

Là người sống lại một đời, lại còn là diễn viên, chắc là Trần Kiều sẽ không khờ lắm đâu nhỉ.

“Đừng có qua lại với người đó.” Quý Duy Thanh đột nhiên nói một câu.

Tống Thời Hạ ngơ ngác quay qua: “Ai cơ? Hoắc Khải hay là Trần Kiều ạ?”

“Cô gái ban nãy ấy, ánh mắt của cô ta lạ lắm, không giống người đàng hoàng.”

Tống Thời Hạ không biết nên khóc hay cười: “Phụ nữ hiểu phụ nữ nhất đấy, em đương nhiên cũng biết cô ta không có ý tốt rồi.”

Đôi mắt vừa khôn khéo lại đầy toan tính, cộng với vẻ mặt ngây thơ và kiểu vừa nói vừa thở hơi lên như thế.

Làm sao cô lại không nhìn ra cho được, chỉ là cô không muốn nói xấu sau lưng người ta thôi.

Lúc đi thì mạnh ai nấy đi, lúc về nhà thì đương nhiên là phải tay trong tay rồi.

 
Bình Luận (0)
Comment