Cô dắt anh trai đi vào trong để quà, Tiền Hưng Quốc đang ngồi nói chuyện với con gái.
Lần này xem như trong cái rủi có cái may, để hai cha con ông thân thiết trở lại.
Năm đó ông đã hối hận rồi, tiếc rằng khi đó hai cha con đều cứng đầu, ông cũng không ưa tên đàn ông khiến con gái mình chịu khổ như Tô Ái Dân.
Tống Thu Sinh cho rằng khách mà em gái nói cùng lắm chỉ là gia quyến của các giao sư khác trong trường, học là họ hàng của em rể, nên không để ý lắm.
Tống Thời Hạ thì nghĩ cha con nhà họ Tiền tới chơi là vì cảm ơn, nên cũng không nói cho anh ấy biết thân phận của khách đến thăm hôm nay.
Tống Thu Sinh và em gái đang cười cười nói nói đi vào nhà, sau khi thấy khách ngồi trong phòng thì anh ngẩn ra vài giây.
Tiền Hưng Quốc lơ đễnh ngẩng đầu lên, lập tức mỉm cười.
“Đồng chí còn chưa hết hy vọng à, tính kiên nhẫn này của cậu đáng khen lắm, nhưng chuyện kia đã có quyết định rồi.”
Tống Thời Hạ nhìn anh trai, lại nhìn về phía Tiền Hưng Quốc.
“Chú quen anh trai cháu ạ?”
Tiền Hưng Quốc từ nghi hoặc biến thành tò mò: “Cậu ấy là anh của cháu?”
Sau khi biết Tống Thu Sinh là anh ruột của Tống Thời Hạ, Tiền Hưng Quốc cũng phải cảm khái.
Tống Thời Hạ nhớ hình như anh rể từng nói chuyện này với cô, nhưng cô không để ý.
Không ngờ duyên phận đúng là kỳ diệu, quanh đi quẩn lại, anh trai cô vẫn ngồi chung một chỗ với Tiền Hưng Quốc.
“Anh của cháu tinh mắt lắm, tính tình cũng chín chắn vũng vàng, tiếc là còn trẻ quá, mảnh đất kia không thể giao cho các cậu ấy được.”
Tống Thu Sinh đã biết kết quả từ trước, anh cũng đã chấp nhận sự thật rồi, nhưng không ngờ lại trùng hợp như thế.
“Cháu hiểu mà, cháu và anh Hà còn trẻ quá, đúng là phải rèn luyện nhiều hơn.”
Thanh niên còn trẻ mà lòng dạ rộng thoáng như thế, nhìn anh ấy thật sự không hề để ý, cũng không có vẻ chán chường ủ rũ gì, khiến Tiền Hưng Quốc lại thấy ngài ngại.
“Nếu sau này các cậu nhìn trúng cái nào, chỉ cần nằm trong phạm vi khu vực chúng tôi quản lý, tôi có thể cấp phép giao cho các cậu, xem như cho cánh thanh niên các cậu một cơ hội.”
Cái này đúng là niềm vui bất ngờ mà, Tống Thu Sinh vội đứng dậy cảm ơn, Tống Thời Hạ cũng vui mừng thay cho anh trai.
Cô cười nói:
“Tái ông mất ngựa; hoạ phúc khôn lường, anh của cháu xem như gặp được Bá Nhạc của đời mình rồi.”
DTV
Tiền Hưng Quốc xua tay:
“Là do đồng chí Thu Sinh có tài nên chú mới đồng ý cho cậu ấy cơ hội, còn trẻ mà đã có khả năng nhìn xa trông rộng, có can đảm, lại còn sáng suốt, sau này nhất định có thể làm nên chuyện lớn.”
Tống Thời Hạ cảm thấy vui mừng thay cho anh trai từ tận đáy lòng.
Biết Tiền Hưng Quốc có bệnh tim, cơm trưa cô nấu rất thanh đạm, còn lặng lẽ bỏ thêm nước linh tuyền, ăn nhiều cũng sẽ không ảnh hưởng tới bệnh tim của ông.
Tiền Tú Chi cũng vào bếp giúp đỡ:
“Sao em mua nhiều thế, rõ ràng là chị với ba đến thăm và cảm ơn em, thế mà lại làm phiền em tự mình vào bếp thế này.”