Tống Thời Hạ không ngờ hai đứa nhóc phản ứng mạnh như vậy:
“Bình thường muốn xem thì phải ngồi trên sô pha xem, đã biết chưa? Không được kề sát tivi.”
Nhóc con đồng thanh nói: “Con biết rồi ạ!”
Quý Nhiễm đang rửa rau thái thịt trong bếp, Tống Thời Hạ chỉ cần đợi nấu canh thôi.
“Lần sau trong nhà có khách chị cũng nấu lẩu, mỗi lần mua đồ ăn cũng không biết làm gì, lại không ngon, chính chị cũng không ăn nổi đồ mình nấu.”
Tống Thời Hạ khẽ cười:
“Em có gia vị riêng, công thức cũng do tự tay em pha, hàng xóm bên cạnh còn đến xin nước cốt nữa.
Dù là thêm váng đậu hay khoai tây cũng cực kỳ ngon. Chị cứ cầm về đi, nhà có khách thì có thể làm ít rau trộn và mấy món mặn.”
Quý Nhiễm cầu còn không được: “Vậy thì tốt quá, chị sẽ cầm gia vị này về.”
Trên bàn bày rất nhiều đồ ăn.
Nấu lẩu trên bếp than, bên trên đặt chiếc nồi lẩu hai tầng.
Nếu muốn nấu với lửa to thì mở nắp dưới bếp để thông gió cho lửa cháy lớn hơn, nếu muốn nấu ở nhiệt độ thấp thì đậy nắp lại.
Hai anh em nhà họ Trần ôm cái bát to đổ đầy nửa bát dầu mè, bị Quý Nhiễm đuổi theo đánh mắng một hồi.
Hai nhóc nhà cô và Trần Tuyết Yến ngoan ngoãn ngồi trên bàn ăn đợi người lớn gắp thức ăn cho.
Tống Thời Hạ sợ bọn nhỏ bị nóng nên không để bọn nhỏ đến gần bếp than.
“Chị cả ơi, đến ăn cơm đi, bọn nhỏ thích thì lấy nhiều một chút cũng không sao.”
Đã đổ ra rồi cũng không thể rót vào lại nữa.
Quý Nhiễm dạy dỗ con xong thì vào nhà, Trần Khang thảnh thơi đứng lên, dáng vẻ cứ như ông già.
Nhìn cảnh này, Tống Thời Hạ đau hết cả đầu.
Hy vọng sau khi lớn lên, con của cô sẽ không lì lợm như thế, chuyện như thế này chẳng trông cậy vào đàn ông được.
“Chị tức c.h.ế.t mất, Tiểu Tống, em đừng chiều bọn nhỏ, cần đánh thì cứ đánh, khi còn bé hai đứa nó bị đánh ít nên mới lì như thế.”
Tống Thời Hạ không nói được gì, chỉ cười bảo mọi người ăn cơm.
Hôm nay không có nhiều thịt, chỉ có thịt bò, thịt cừu thái lát mỏng và cá viên tôm viên.
Cô lại nướng một con vịt khác để cho vào nồi lẩu cho thơm mùi vịt nướng.
Khi Tống Thời Hạ ăn lẩu còn đến lò nướng lật vịt quay, mùi thơm của vịt quay thoang thoảng giữa lúc ăn.
Trần Học Nhân bỏ bát xuống: “Mẹ, con muốn ăn vịt nướng!”
Quý Nhiễm không quan tâm đến cậu bé, tiếp tục ăn.
Trần Học Nhân chỉ có thể cầm bát lên ăn tiếp, đôi mắt đảo liên tục không biết đang có ý đồ xấu xa gì.
***
“Có ai không, mau đến đây giúp với.”
Quý Duy Thanh thả dụng cụ xuống đứng dậy, một đám người lập tức nâng cáng chạy vào hang đá
“Hang núi bỗng nhiên bị sập, Tô Ái Dân bị đá vụn rơi xuống trúng đầu.”
Người nằm trên cáng cuộn mình lại, trán chảy m.á.u lai láng.
Người phụ trách sốt ruột hỏi: “Có ai mang theo cồn không? Rượu mạnh bình thường cũng được.”
DTV
Quý Duy Thanh lục ba lô nói: “Tôi có rượu thuốc.”
Người phụ trách lập tức nói:
“Rượu thuốc cũng được, rửa sạch vết thương cho anh ấy trước đã, anh làm đi Duy Thanh.”
Trong ba lô của Quý Duy Thanh có túi sơ cứu nhỏ, khi anh đến căn cứ mới phát hiện ra trong hành lý có thêm nó.