Trần Học Dân thì không hy vọng gì rồi, nhưng không muốn cho em trai thua.
Nếu Trần Học Nhân thắng thì cậu bé cũng sẽ thách đấu với Quý Dương.
Quý Dưỡng dẫn Quý Nguyên đến thư phòng của ba, cầm sách lên bắt đầu học thuộc bảng cửu chương.
Tống Thu Sinh thấy cả quá trình, không khỏi giơ ngón tay cái lên với em gái mình.
DTV
“Em biết thúc đẩy cạnh tranh ghê, nói mấy câu đã khơi dậy lòng hơn thua của mấy đứa nhỏ rồi. Lỡ cháu anh thua thì sao?”
Tống Thời Hạ trêu anh ấy: “Vậy thì anh dẫn chúng ra ngoài ăn.”
Tống Thu Sinh bật cười:
“Đi quán ăn cũng được, nhưng chúng nhỏ quá, gặp phải hai đứa con nhà anh rể em thì có vẻ hơi thiệt thòi.”
Tống Thời Hạ kiên nhẫn giải thích:
“Hai đứa nhỏ nhà em bốn tuổi, với vóc dáng ấy là hoàn toàn bình thường, Nguyên Nguyên trông gầy như thế chứ rất khỏe, do thiếu dinh dưỡng từ trong bụng mẹ thôi.
Còn hai anh em nhà họ Trần là mập giả, buổi sáng bảo hai đứa nó chạy bốn trăm mét đã kêu gào than khóc rồi.”
Để giúp hai đứa nhỏ tập luyện, Tống Thời Hạ quả thật đã vắt kiệt bản thân.
Sáng sớm cô chạy tám trăm mét để làm nóng người, Quý Dương và Quý Nguyên cũng chạy theo bốn trăm mét.
Thể lực của hai đứa nhà anh rể còn không bằng con nít.
Tống Thu Sinh không tin nổi, kinh ngạc hỏi: “Hai anh em kia học hành tệ mà sức khỏe cũng yếu như thế thì sau này làm được gì?”
“Thế nên em mới phải dạy chúng đây. Cố gắng hết mình thôi, mấy nhà thân thiết với nhau như vậy mà.
Với lại dù sao chúng cũng gọi em một tiếng mợ, nên không thể trơ mắt nhìn chúng bị người lớn dạy hư được.
Nhân lúc còn nhỏ, có thể uốn nắn lại, chứ không sau này gây rắc rối còn liên lụy đến người nhà.”
“Em nghĩ xa ghê. Nếu em dạy được hai đứa nhỏ kia thì anh nghĩ chắc cũng có thể dạy lại Đông Đông nhỉ?
Từ nhỏ thằng bé đã thích em, còn nghe lời em nữa. Dù thế nào trong chúng ta cũng phải nuôi được một sinh viên chứ, người làm công tác văn hóa mới được đánh giá cao.”
Tống Thời Hạ dội cho anh trai mình một gáo nước lã:
“Trình độ của em chỉ mới cấp hai, anh tính khiến em làm lỡ đời thằng bé à?
Anh muốn bổ túc cho Đông Đông, chẳng thà tìm một lớp học thêm cho thằng bé đi.”
Nói tới đây, Tống Thu Sinh không khỏi cảm thấy đau đầu.
“Em không cần dạy kiến thức cho nó, chỉ cần khuyên can thằng bé là được.
Nó không muốn học, thầy cô bảo thằng bé cố tình làm bài sai để thi được không điểm. Em nói xem trong đầu thằng nhóc này đang nghĩ cái gì chứ?”
Còn có thể nghĩ gì nữa, đến thời kỳ nổi loạn rồi chứ sao.
Tống Thời Hạ rên rỉ: “Thư em gửi về lần trước không có tác dụng gì à?”
“Nó thấy thư em thì rất vui, đọc xong lại buồn, nói không muốn đi học, muốn vào thành phố tìm anh cùng nhau làm việc kiếm tiền. Nó cho rằng kiếm tiền dễ hơn đi học chắc.”
Thằng nhóc đến đỉnh điểm của thời kỳ nổi loạn rồi.
“Để em tranh thủ gọi điện cho nó, chẳng biết bây giờ thằng bé còn nghe lời em không nữa.”
Tống Thu Sinh thề thốt: “Nó chắc chắn sẽ nghe, trong nhà mình thì nó thích em nhất còn gì.”