Bình thường Trần Học Dân và Trần Học Nhân ỷ vào cơ thể cao lớn làm đại ca trong ngõ, trêu gà chọc chó xưng vương xưng bá.
Người lớn ghét đám trẻ con hèn nhát, ai không muốn làm đàn em của bọn nhóc đều bị xa lánh cô lập.
Kẻ ác tự có kẻ ác trị, học sinh cấp hai có ưu thế chiều cao, dễ dàng đánh bại được hai anh em, chỉ chốc lát sau hai anh em đã rơi vào thế yếu.
Hoắc Tuyền thấy tình hình không ổn thì kéo em trai chạy sang phe đám học sinh cấp hai mà phân rõ giới hạn.
“Tôi… tôi không cùng phe với bọn họ.”
Trần Học Nhân bị hai người ấn xuống đất, đầu và một bên mặt của cậu bị dí xuống đất không động đậy được.
“Hừ, đồ ba phải, nếu biết trước vậy tôi sẽ không giúp cậu đâu.”
Người cậu bé cứu lại phản bội họ, cho dù bị đánh cậu cũng không tức đến vậy.
Trần Học Dân bị đánh bầm dập mặt mũi nằm trên mặt đất không cử động.
Cậu bé cảm thấy mình quá xui xẻo, rõ ràng là em trai gây phiền phức vậy mà cậu bé còn bị ăn đòn theo.
Giọng nói của Hoắc Tuyền lanh lảnh vang lên:
“Đâu phải do tôi bảo các cậu giúp, là các cậu xen vào việc của người khác, tôi đâu có quen biết hai cậu.”
Trần Học Nhân sắp tức c.h.ế.t rồi, nổi điên lên mắng Hoắc Tuyền.
“Loại người như cậu mà ở thời chiến thì gọi là đồ Hán gian đấy!”
Hoắc Tuyền chanh chua cãi lại: “Như vậy cũng tốt hơn bị đánh như chó kiểu đó!”
Khi Tống Thời Hạ và Tạ Nhiêu đến thì nghe được câu này.
Tạ Nhiêu và Hoắc Tuyền ở trường học bất hòa như nước với lửa, cô bé không thích kiểu hai mặt như Hoắc Tuyền:
“Cậu đúng là giỏi thật đấy, làm Hán gian mà cũng tự hào như vậy, nô lệ ba đời được viết trong sách chính là nói cậu đấy.”
Câu này chọc trúng chỗ đau của Hoắc Tuyền.
Ba mẹ cô bé ly hôn, sau đó ba lấy mẹ kế, còn không phải là nô lệ ba đời sao?
Hoắc Tuyền không giỏi mắng chửi: “Cậu mới là nô lệ ấy!”
Trần Học Nhân thấy Tạ Nhiêu thì như thấy cứu tinh, nhưng mợ cũng đến làm cậu bé không vui nổi.
Mặc dù Tống Thời Hạ không thích trẻ con hư, nhưng cũng không bỏ mặc bọn nhỏ bị bắt nạt được.
Cô là người lớn duy nhất ở đây có thể ngăn cản được trận đánh nhau này.
“Các cháu hợp tác với nhau bắt nạt hai đứa trẻ nhà cô sao?”
Hoắc Tuyền vội vàng phân rõ giới hạn: “Là hai cậu ấy xen vào việc của người khác, cháu không quen hai cậu ấy.”
Trần Học Nhân buột miệng nói:
“Rõ ràng là cậu bị bọn họ tống tiền, cậu còn trộm tiền của nhà mình, tôi với anh trai có lòng tốt giúp cậu, cậu còn cắn ngược lại, đồ yêu tinh hại người!”
Trần Học Dân mắng theo: “Đúng là làm ơn mắc oán, đáng đợi cậu bị bọn họ tống tiền!”
Tống Thời Hạ lần lượt kéo hai anh em lên:
“Được rồi, đừng có cãi nhau nữa, kể lại mọi chuyện đã xảy ra cho mợ nghe nào.”
Dương Uy và mấy tên đàn em nhìn nhau, bọn họ chuẩn bị chuồn đi.
Tạ Nhiêu nói to phá hỏng âm mưu của bọn họ:
“Dương Uy, tôi biết hết tất cả các cậu, dù cậu chạy đi thì tôi cũng biết nhà cậu ở đâu đấy!”
Dương Uy tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Đồ lắm mồm, chõ mõm vào chuyện của người ta.”