Quý Dương ngủ ngay ngắn hơn, tay đặt trên bụng, chân cũng không đá lung tung.
Tống Thời Hạ không định đánh thức lũ nhỏ, chỉ xoa má rồi thơm mỗi đứa một cái.
Cô nói nhỏ với Quý Duy Thanh: “Không cần gọi con dậy, mình lấy sách ra trước đã.”
Sách cô vơ vét được còn ở trong túi.
Dưới nhà, Hàn Dung mở túi nilon, tay run run nhấc cây nhân sâm ra, căng thẳng đến suýt thì cầm không chắc.
Nhân sâm hoang dã to như thế, phải bán được bao nhiêu tiền nhỉ?
Bà bắt đầu hoài nghi, liệu bệnh viện có đủ tiền mua không?
Cây nhân sâm này nặng thế, tối thiểu cũng phải vài chục nghìn.
May mà đây là nhân sâm do con dâu bà đào được, bà có thể báo trước cho bệnh viện để họ chuẩn bị tiền.
Quý Học Nhai từ nhà hàng xóm về, thấy cửa phòng bếp đang mở, vợ mình ngồi xổm ngay đó, không biết đang mày mò cái gì.
Ông tò mò ngó qua:
“Em làm gì đó?”
“Con trai với con dâu nhà ta về rồi, có tin tốt này anh có muốn nghe không?”
“Tin tốt gì? Chẳng lẽ đồng chí Tiểu Tống nhà ta có thai rồi?”
Hàn Dung trừng mắt với ông một cái:
“Chỉ có đám đàn ông các anh mới coi mang thai là tin tốt, không cần biết đến phụ nữ có thai thì khó chịu khổ sở thế nào.”
Quý Học Nhai mất hứng:
“Em bây giờ cả ngày chỉ tìm cách mắng anh, trách anh thời trẻ gieo giống nhanh, chuyện đó tự anh khống chế được chắc? Chính em nói có tin tốt, anh mới nghĩ đến chuyện đó mà.”
Hàn Dung xấu hổ dậm chân: “Già đầu rồi còn ăn nói không biết kiêng dè, mất mặt c.h.ế.t được. Nhìn xem đây là cái gì?”
Quý Học Nhai vươn cổ, suýt thì sái cả cổ: “Em đào đâu ra cái này?”
“Tiểu Tống đào được trong núi, nhân sâm hoang dã chính hiệu, to thế này mà đào được thì đúng là vận hạnh cực lớn đó.”
Dù hai vợ chồng bà cũng coi như từng trải và biết rộng hiểu nhiều thì cũng chưa từng thấy cây nhân sâm nào to như thế.
Tay Quý Học Nhai đã run lên: “Cái này phải đáng giá bao nhiêu nhỉ?”
“Anh cứ chuẩn bị tâm lý chu đáo đi, nhân sâm không rẻ đâu, mà củ này ít nhất cũng phải sáu lạng.”
Quý Học Nhai bình tĩnh lại, nói:
“Gọi cho bệnh viện bên em đi, thứ này quá quý hiếm, tốt nhất có thể giữ lại ở nơi cần, nếu bệnh viện quân khu không đủ năng lực mua, có khi sẽ bị tư nhân mua mất.”
Bất luận thế nào, ông cũng không muốn một dược liệu quan trọng như thế rơi vào tay thương nhân.
Thương nhân có tiền phần lớn đều là người nước ngoài, không thể để người nước ngoài chiếm được đồ quý hiếm của nước nhà.
“Còn cần anh nhắc chắc, nãy em đã gọi cho bệnh viện bảo họ mau chóng dồn tiền mang qua.”
Tuy đó là bệnh viện quân khu nhưng ngày thường không cần dùng đến số tiền lớn như vậy, ai biết sẽ có một ngày đột nhiên có cây nhân sâm ước chừng trăm tuổi xuất hiện trong tầm tay họ.
Quý Học Nhai lại nhìn quanh: “Sao bảo chúng nó về rồi, con đi đâu rồi?”
“Lên phòng, hai đứa mới đi đường xa về đã vội vã muốn lên thăm con, con bé Tiểu Tống này tâm tính thiện lương, chẳng trách vận may lại tốt đến thế.”