Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 277

Hóa ra là vậy, Mạnh Như đã hiểu rồi, cô ấy cảm thấy mình nên giải thích cho rõ:

“Chuyện này em không cần lo đâu, chị đứng lớp lưu ban, có người thi mấy năm vẫn không đậu, trong lớp có người lớn tuổi hơn em mà.”

Tống Thời Hạ cũng tỏ vẻ đã hiểu, nhưng cũng không thay đổi quyết định ngay lập tức.

Mạnh Như thấy cô như thế cũng chẳng khuyên thêm nữa, nói không chừng đi học mấy ngày thì cô ấy sẽ thích bầu không khí trường lớp ngay.

So với ở nhà chăm chồng dạy con với đi học, đương nhiên là đi học vui hơn rồi.

Cả bàn thức ăn, ba người thật sự ăn không hết.

Mạnh Như gói hết những món chưa động đũa vào cho Tống Thời Hạ mang về.

“Em cứ cầm đi, đừng khách sáo, chị với chị cả em còn lâu mới tan làm, chờ tới chiều khéo đã thiu hết rồi.”

Tống Thời Hạ dở khóc dở cười, trời mùa thu, thức ăn làm sao thiu nhanh như thế được.

Cô thật sự không thể từ chối được, chỉ có thể nhận lấy.

Cô còn định chờ lát nữa đi ăn mì đây, đã lâu chưa đến quán mì lâu năm đó, nhưng xem ra phải về thẳng nhà rồi.

Mạnh Như dẫn cô đi làm thủ tục, nhờ có người quen đi cửa sau nên hồ sơ nhanh chóng được giải quyết.

Nếu là người bình thường chắc chạy cả ngày trời cũng chưa được đóng dấu đâu.

Chuyện chuyển trường của cô là do mẹ chồng nhờ người quen lo liệu giúp, cô chẳng cần về quê làm gì, học bạc được gửi thẳng tới thủ đô.

 

Bởi vì một vài nguyên nhân bất khả kháng, học bạ của rất nhiều người đã bị tiêu hủy hoặc thất lạc.

Trường học ở dưới quê đã làm lại một phần học bạ mới cho cô.

 

Tống Thời Hạ cầm lấy tập hồ sơ nóng hổi, nộp cái này lên trường học thì cô sẽ thành một học sinh cấp 3.

Nếu như có ai đó hỏi cô đã từng hối hận vì nghỉ học đi làm hay không, thì đúng là cô cũng hơi tiếc nuối, nhưng cô không hối hận.

Nếu như không có không gian linh tuyền, cô cũng không thể học hết cấp 3, cũng phải bỏ học đi làm mới kiếm sống được.

“Trong lớp mình có mấy học sinh nghịch ngợm lắm, em cứ mặc kệ bọn họ.

Bọn họ đi học để lấy cái bằng thôi, bình thường tuy không nghe giảng, nhưng cũng sẽ không làm ảnh hưởng tới các bạn trong lớp.”

Nghĩ tới mấy học sinh kia, Mạnh Như lại đau hết cả đầu.

Tống Thời Hạ cũng chẳng hề kinh ngạc.

Lớp nào mà chẳng có vài học sinh chỉ muốn qua loa cho có.

Mấy cậu ấm cô chiêu không thích nghe giảng, thích cãi lời thầy cô.

Bọn họ không cần học hành gì cũng có tương lai xán lạn, sinh ra đã đứng ngay ở vạch đích.

Loại người này thời nào cũng có, Tống Thời Hạ cũng không quan tâm.

Cô thản nhiên đáp:

“Em hiểu rồi, em chỉ muốn tập trung học hành thôi, sẽ không để ý tới những người đó đâu.”

Cô mang sách giáo khoa mới của mình về nhà, nói với Quý Duy Thanh biết chuyện cô phải ở tạm nhà anh ấy, hơn nữa còn chiếm phòng của anh ấy ở nhà, phải đến cuối tuần mới về đây được.

“Mẹ ơi, mẹ phải đi đâu ạ?” Quý Nguyên ôm lấy chân cô, hỏi.

“Mẹ phải ở nhà bà nội, thứ bảy sẽ về, nếu các con nhớ mẹ thì có thể tới nhà bà nội thăm mẹ.”

 
Bình Luận (0)
Comment