Đồng hồ báo thức reo lên không biết mệt, Tống Thời Hạ ấn tắt đi rồi ngủ tiếp, mãi đến khi ngoài phòng vang lên tiếng đập cửa.
“Tiểu Tống, con dậy chưa?”
Tống Thời Hạ lập tức tỉnh ngủ, cô nhấc chăn lên ngồi dậy, cất cao giọng đáp lại mẹ chồng ở ngoài cửa.
“Con dậy rồi đây, đang mặc quần áo ạ.”
“Mẹ mua bữa sáng về rồi, con nhớ xuống ăn nhé.”
Tống Thời Hạ vội vàng mặc quần áo vào, buộc tóc thành kiểu đuôi ngựa đơn giản.
Cô biết ngay có chỗ nào đó không ổn mà, cuối cùng cô cũng nhớ lại.
Tại sao cô lại chọn đi học lại vào mùa thu đông chứ!
Buổi sáng không thể nào dậy nổi!
Nhất là sau mấy ngày lập đông, đến lúc đó cô có thể dậy được không?
Cô không nỡ rời khỏi ổ chăn ấm áp như vậy đâu.
Lúc Tống Thời Hạ đánh răng, cô quyết định đến trường báo cáo và tham gia lớp học một tuần, sau đó sẽ lập tức nộp đơn xin về nhà tự học.
Cô mặc một chiếc áo khoác nỉ bình thường có thể thấy ở khắp mọi nơi trên đường, bên trong mặc áo len dày cổ lọ màu cam.
Màu này phải là người nào da trắng mặc vào mới xinh đẹp nổi bật được, nếu da hơi tối màu mặc vào thì sẽ càng đen hơn.
Cô nghiêng người khoác ba lô lên vai rồi ra bắt xe buýt.
Buổi sáng cô có một tiết học ngữ văn và toán, buổi chiều kiểm tra, sáng ngày mai ôn thi.
Sau khi tìm hiểu, cô mới biết hiện tại cấp 3 là hệ thống hai năm, cấp 1 là hệ thống năm năm, còn cấp 2 là ba năm.
Ngồi xe buýt đến trường mất hai mươi phút, con đường không gần, nhưng đi xe buýt có thể đến thẳng đó nên rất thuận tiện.
Tống Thời Hạ bắt gặp một nhóm học sinh cấp 3 tràn đầy năng lượng ở cổng trường, quần áo của cô cũng rất hợp cảnh với nhóm học sinh kia.
Trường học không bắt học sinh mặc đồng phục, không phải gia đình nào cũng có tiền mua đồng phục.
Tống Thời Hạ còn thấy một nhóm học sinh ăn mặc theo mốt.
Họ đều mặc quần ống loe, cộng thêm áo jacket, đó nhất định đều là những thanh niên trẻ ôm giấc mộng về thời trang.
Đồng phục của trường trung học phổ thông số 9 là màu xanh lam, trường học không bắt mua nên Tống Thời Hạ có thể bớt đi số tiền đó.
Cô cũng không cần phải tham gia hoạt động tập thể nên mua cũng chẳng để làm gì.
Cô đến văn phòng tìm cô giáo Mạnh vừa mới đến trường, hai người cùng nhau đến lớp học.
Mạnh Như cầm một cái bát: “Em ăn sáng chưa?”
“Em ăn rồi, mẹ chồng em có mua bữa sáng cho em.”
Mạnh Như và Quý Nhiễm gần đây thường xuyên gặp nhau, cuối cùng cũng hiểu rõ hoàn cảnh của Tống Thời Hạ, biết là trước đây mình đã hiểu lầm.
“Vậy thì tốt, nếu em chưa ăn thì đến văn phòng chị sau giờ tự học buổi sáng nhé.”
Tống Thời Hạ nhớ đến giờ tự học buổi sáng vào cấp 3 sẽ là tập thể dục, cho dù là thể dục theo bài hay là chạy thì cô đều không muốn tham gia.
DTV
Cũng may Mạnh Như đã nói với cô:
“Em vừa đến trường chắc còn chưa quen, tiết thể dục buổi sáng thì tạm thời em cứ nhìn mọi người học mấy ngày trước đi.”
Tống Thời Hạ mừng còn không kịp:
“Em còn đang đau đầu vì chuyện này đây, nếu đứng yên không cử động thì cũng xấu hổ lắm.”
“Không sao đâu, đợi đến mùa đông sẽ không cần tập thể dục theo bài nữa, sáng nào cũng sẽ tập chạy.”
Tống Thời Hạ nghẹn họng, cô nhất định phải rời khỏi trường trước khi bắt đầu tập chạy mới được.