Hóa và lý tối đa là 100 điểm, cộng ba môn lại là 270 điểm.
Tống Thời Hạ lại hỏi: “Điểm trung bình môn lý với hóa của lớp ta là bao nhiêu?”
Lưu Chiêu Đệ cẩn thận nhớ lại: “Hình như là 140 điểm.”
Tống Thời Hạ nhẩm tính trong lòng, vậy đại khái thành tích trung bình của lớp là 350 điểm.
Cô hỏi tiếp: “Cậu học giỏi môn nào nhất?”
Sắc mặt bạn cùng bàn có vẻ ngượng ngùng:
“Văn, ngoại ngữ và chính trị khá tốt, những môn này chỉ cần học thuộc là được, tôi ngốc nên chỉ có thể học thuộc lòng thôi.”
Quả nhiên giống với suy đoán của cô.
“Cậu cố gắng học tốt ba môn này thì có thể kéo tổng điểm và môn toán lên đấy.”
Cuối cùng cô vẫn không khuyên cô ấy, suy cho cùng nếu như bạn cùng bàn của cô không phù hợp, gặp khó khăn vài lần sẽ tự tìm đường thay đổi.
Không chừng sau này người ta cố gắng chăm chỉ thì có thể nâng cao điểm toán ấy chứ.
Thật ra tổng điểm 120 cũng tạm được, còn nửa năm nữa mới thi đại học, học nghiêm túc thì có thể tăng thêm 30 điểm.
Bạn cùng bàn nhỏ giọng nói:
“Thật ra tôi học lại năm thứ hai rồi, nếu năm sau thi lại vẫn không được tôi sẽ chuyển sang khối xã hội, có lẽ đúng là tôi không phù hợp với khối tự nhiên.”
Giọng nói của cô ấy khá buồn bã, nhưng mà trong giọng điệu vẫn tràn ngập ý chí chiến đấu.
Tống Thời Hạ cổ vũ cô ấy: “Cố lên, chỉ cần cậu có lòng kiên trì thì chắc chắn sẽ thành công thôi.”
Buổi trưa đến căn tin ăn cơm, cô Mạnh chủ động đến tìm Tống Thời Hạ.
Tống Thời Hạ lịch sự từ chối: “Chị không cần mời em ăn cơm đâu, em có mang theo tiền mà.”
Cô giáo Mạnh cười nói:
“Chị dẫn em đến căn tin giáo viên ăn cơm, không cần xếp hàng tranh giành mua cơm với học sinh.
Ngày nào chị cũng đều gọi hai món mà ăn không hết, chúng ta ăn chung chứ không phải cố ý mời em đâu.”
Cô Mạnh đã nói như vậy, Tống Thời Hạ vẫn từ chối thì không tốt lắm.
Cũng may chị cả kịp xuất hiện, tìm thấy Tống Thời Hạ.
“Hai người đứng ở cửa căn tin nói gì vậy? Chị có mang cơm đi, chúng ta cùng vào căn tin ăn thôi.”
Tống Thời Hạ thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nhìn chị cả.
Quý Nhiễm trấn an cô.
DTV
Cô Mạnh quá nhiệt tình, gọi hai món đều là món mặn, một phần thịt viên sốt tương đỏ với gà Cung Bảo.
Cô Mạnh còn nói là ngày nào cô ấy cũng ăn như vậy, Tống Thời Hạ tin mới là lạ.
Quý Nhiễm cầm theo hai phần cơm, chị ấy mang cho em dâu một phần, bảo nhà bếp giúp hâm nóng lại.
“Cà xào với miến thịt băm, đến mai chị không mang cơm đi nữa, chúng ta cùng đến căn tin ăn đi.”
Ba người ăn bốn món, ba món mặn một món chay rất phong phú.
Tống Thời Hạ cảm thấy mình vẫn nên chạy trốn sớm một chút thì hơn, nếu không cô cảm thấy cứ như mình đang ăn chực vậy.
Quý Nhiễm hỏi: “Hôm nay đi học thế nào? Em có theo kịp không?”
Tống Thời Hạ cầm đũa gắp một quả cà: “Vẫn ổn ạ, giáo viên giảng cũng không khó hiểu lắm.”
Cô Mạnh cười khẽ: “Thầy toán lớp chúng ta còn hỏi thăm tôi về Tiểu Tống, nói là Tiểu Tống học khá lắm.”