Anh trai cô chia tay xong lại quay lại với bạn gái cũ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sau này đây sẽ là chị dâu của cô.
“Cụ thể là mấy giờ ạ? Bây giờ em hơi bận một chút, có thể tối nay mới rảnh.”
Diêu Tuyết cũng cười nói: “Tối nay cũng được, chị lái xe hơi đưa em về nhà.”
Hay lắm, hóa ra anh trai mượn xe của bạn gái, chẳng trách nói chuyện nhẹ bỡn, cứ như xài đồ của người nhà ấy.
Cô còn nghĩ người bạn nào mà hào phóng tới mức cho mượn xe hơi thoải mái như thế.
Hóa ra là chị dâu tương lai, thế thì cũng dễ hiểu thôi.
Hẹn giờ xong, Tống Thu Sinh lại lấy lại điện thoại.
Tống Thời Hạ bây giờ vô cùng tò mò: “Ba mẹ có biết anh đang quen bạn gái không?”
“Ba mẹ chưa biết, tết này cùng về nhà cho ba mẹ bất ngờ.”
Tống Thời Hạ nói với vẻ hâm mộ:
“Anh giỏi thật đấy, quen được cô người yêu xinh đẹp như thế, em cảm thấy người ta đẹp người đẹp nết như thế, quen anh thì phí quá.”
Nhưng nghe hai người thân mật như thế, xem ra ngày ăn tiệc cưới không còn xa nữa rồi.
Tống Thu Sinh ở đầu dây bên kia cũng cười hì hì.
“Em nói thế mà nghe được ạ, anh trai em tuy không phải kiểu đẹp trai chấn động gì, nhưng cũng ưa nhìn lắm mà?
Anh tốt tính nhé, lại còn kiên nhẫn nữa, quan trọng nhất là có tinh thần cầu tiến đấy, em ghen tị chứ gì?”
Tống Thời Hạ phản bác:
“Em ghen tị cái gì cơ, em sắp là thí sinh thi đại học của nhà mình rồi đấy nhé!”
Tống Thời Hạ sang phòng ngủ tìm Quý Duy Thanh, anh đang xếp quần áo chuẩn bị về trường.
Cô ôm chầm lấy eo anh từ phía sau, bàn tay tinh nghịch chui vào trong áo anh, sờ lên mấy múi cơ bụng.
“Giáo sư Quý thân yêu ~”
Tống Thời Hạ ngọt ngào mềm giọng gọi, âm thanh nũng nịu khiến người ta giật mình.
Quý Duy Thanh đang gập quần áo chợt khựng lại: “Có chuyện gì thế?”
“Anh em với bạn gái anh ấy mời em đi ăn cơm, nhưng mà em còn chưa làm xong bài tập nữa.”
Quý Duy Thanh nói ngay không hề do dự: “Vậy đổi dịp khác, việc học quan trọng hơn.”
Tống Thời Hạ dịch tay lên phía trên, nhéo một cái: “Nhưng đây là lần đầu được gặp chị dâu tương lai, em tò mò lắm.”
Hô hấp của Quý Duy Thanh dần trở nên nặng nề: “Về sau còn nhiều dịp.”
“Em không muốn, nếu anh không giúp em thì hôm nay em thức thâu đêm làm cho xong.”
Quý Duy Thanh cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở: “Trường em mà không làm bài tập thì sẽ thế nào?”
“Sẽ chẳng thế nào cả, nhưng em sẽ ngại.”
Tống Thời Hạ ôm eo anh làm nũng: “Đi mà, xin anh đấy, làm ơn đi, giúp em lần này thôi.”
Quý Duy Thanh bóp trán: “Em còn bao nhiêu bài?”
Tống Thời Hạ lập tức đáp ngay: “Còn mười bài toán, 5 bài vật lý với hóa học.”
“Làm xong hẵng đi.”
Tống Thời Hạ lại ôm ghì lấy anh:
“Đợi em làm xong chẳng biết đến bao giờ, chẳng lẽ anh có thể yên tâm để em ra ngoài vào tối muộn à?”
“Bài vở của em cứ muốn nhờ anh làm hộ, thế đến khi thi thì em định thế nào?”
Tống Thời Hạ nhỏ giọng:
DTV
“Thực ra em cảm thấy kiến thức mà thầy cô giảng trên lớp đơn giản lắm, nhưng cô Mạnh cứ khăng khăng muốn em tới lớp cho nhanh thích ứng với tiến độ học tập.
Em không tiện từ chối ý tốt của cô ấy, nếu không, em đã về nhà tự học rồi.”