Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 305

Tống Thu Sinh ngừng cười đùa, nghiêm túc nói:

“Anh thấy em có sinh hay không cũng không vấn đề gì, hai đứa cháu anh chẳng chỗ nào kém con ruột cả.”

Tống Thời Hạ đắc ý:

“Đúng vậy, em cũng cảm thấy bọn nhỏ đáng yêu, trong nhà có đám nhỏ ngoan như thế, em đã rất hài lòng rồi.”

Tống Thu Sinh dừng xe, xuống bê thùng đồ vào nhà cho Tống Thời Hạ.

Tống Thời Hạ xuống xe, trông thấy dưới ngọn đèn đường có một nhóm phụ nữ đang ngồi trò chuyện, trong đó có cả mẹ của Vu Phương.

Bà Vu tinh mắt trông thấy ngay: “Con dâu nhà ông Quý về rồi à, gọi là Tiểu Tống nhỉ.”

Tống Thời Hạ mỉm cười chào hỏi:

“Cháu chào bà ạ, bà với mọi người cứ nói chuyện tiếp, cháu với anh cháu dọn đồ vào nhà đã ạ.”

Bà Vu sa sầm mặt xuống, thầm nhủ, mình già đến thế cơ à?

“Đây là con dâu Hàn Dung à? Bộ dạng xinh đẹp quá.”

“Chậc, anh trai còn lái xe Hồng Kỳ, điều kiện gia đình đó cũng được đấy chứ nhỉ.”

Bà Vu bĩu môi: “Chưa biết chừng là tài xế lái xe thôi.”

Có người bất mãn: “Bà đừng có khinh tài xế, cậu nào biết lái xe đều là mối ngon cả đấy.”

“Đúng vậy, làm tài xế cho một người có thể mua được xe Hồng Kỳ thì cũng không đơn giản đâu.”

“Không biết có bạn gái chưa, cậu ta trông mày rậm mắt to, nhìn là biết nhanh nhẹn tháo vát, có chí tiến thủ.”

“Trông không giống như đã có vợ, đợi lát hỏi thử xem.”

Bà Vu bịa đặt không nhận được kết quả như mong muốn, còn khiến người ta khen hai anh em Tống Thời Hạ một chập, lòng bất mãn lắm.

 

Hàn Dung nhiệt tình giữ Tống Thu Sinh ở lại ăn bữa khuya rồi hẵng về, Tống Thu Sinh phải từ chối mãi mới ra được đến cửa.

Anh chàng lau mồ hồi, chép miệng, mẹ chồng của em gái mình nhiệt tình quá.

Hàn Dung đóng cửa, tò mò hỏi: “Sao đi ăn còn mang về cả thùng to thế này?”

Tống Thời Hạ nhìn quanh phòng khách, Hàn Dung cười bảo:

DTV

“Ở trên kia, cả buổi chẳng biết hí hoáy cái gì trong phòng sách, mẹ liếc qua thấy giống như là sách giáo khoa của con, cẩn thận nó lại ra bài tập cho con.”

Tống Thời Hạ bật cười:

“Bài tập mà giáo sư Quý nhà mình soạn riêng thì nhất định phải làm rồi, bọn nhỏ đã về chưa mẹ?”

“Ngủ rồi. Mẹ xin hiệu trưởng cho nghỉ, mấy giờ học đó, đi hay không cũng thế cả.”

Tống Thời Hạ thở phào một hơi:

“Mẹ, trên cùng là đồ ngọt chị dâu con mua cho đám nhỏ, con thấy có cả sô cô la, sợ bị hai đứa nó phát hiện, mẹ giấu đi hộ con.”

“Cái đó chắc chắn phải giấu rồi, để mẹ cất cho.”

Hàn Dung cho rằng chỉ có ít sô cô la làm quà, ai dè có nguyên hai hộp sô cô la to tướng cùng với mấy túi bánh ngọt, nhét đầy tủ bát.

Bà chậc lưỡi: “Chị dâu con mua sạch tiệm bánh nhà người ta à?”

Tống Thời Hạ mở thùng to:

“Sô cô la với đồ ngọt là quà cho đám nhỏ. Tính tình chị ấy thoải mái thế đó. Còn chỗ này là quà cho con.”

Hàn Dung nghe xong, càng cảm thấy có tình cảm với cô chị dâu tương lai của con dâu mình.

Tống Thời Hạ phát hiện dưới đáy thùng còn có hai chiếc áo lông vũ, màu đỏ và màu đen.

Cô còn tưởng mùa đông này sẽ phải mặc áo bông to sụ cơ, không ngờ chị dâu lại tinh tế đến thế.

 
Bình Luận (0)
Comment