“Mẹ, đây là dây chuyền con mua cho mẹ, con nghe nói ngọc có thể nuôi người, mẹ đeo là hợp nhất đấy.”
Hàn Dung vui sướng cười không ngậm được miệng lại: “Không ngờ mẹ bằng này tuổi rồi còn được nhận quà.”
Tống Thời Hạ đeo vòng cổ giúp bà ấy: “Cả nhà chúng ta đều có quà.”
Quý Duy Thanh dẫn hai đứa trẻ về nhà, hai đứa trẻ đội mũ hổ do bà ngoại gửi đến, trông rất kháu khỉnh đáng yêu.
Quý Nguyên chạy đến ôm cô: “Mẹ ơi!”
Mặt mày Hàn Dung hớn hở, trẻ con bám mẹ như vậy chứng tỏ Tiểu Hạ đối xử rất tốt với con cái.
Tống Thời Hạ sờ khuôn mặt nhỏ của cậu bé: “Con có lạnh không?”
“Con không lạnh, chúng con muốn đắp người tuyết, nhưng ba không cho bọn con làm.”
“Làm nũng với mẹ cũng vô dụng, mẹ cũng không đồng ý cho các con đi đắp người tuyết.”
Ánh sáng trong mắt hai đứa trẻ lập tức tắt ngúm, Tống Thời Hạ bất đắc dĩ lắc đầu.
“Thật sự không được, làm người tuyết sẽ dễ bị cảm lạnh, cảm thì phải tiêm, các con muốn tiêm không?”
Sống lưng Quý Dương thẳng tắp: “Con là con trai, con không sợ.”
“Sức khỏe con tốt nhưng em trai lại dễ bị cảm lạnh, con muốn tiêm thay em sao?”
Quý Nguyên tủi thân xị mặt.
“Ngoan nào, hôm nay có cá viên mà các con thích đó.”
Khó khăn lắm mới dỗ dành các cậu bé xong, Tống Thời Hạ cảm thấy đau hết cả đầu.
“Mẹ, con cá này giao cho con đi, để con làm thành cá viên.”
“Mẹ còn ngại nhiều xương không dễ gỡ, con làm cá viên thì quá tốt.”
Đám nhóc không thích ăn cá, nhưng lại thích ăn cá viên thịt viên quấy thêm bột mì, cũng không biết đây là thói quen gì nữa.
Quý Duy Thanh đặt túi lớn túi nhỏ xuống, những thứ anh mang đến đều là quà cáp đã chuẩn bị kỹ từ nhà.
Đương nhiên anh chỉ phụ trách bỏ sức lực ra, chuyện chuẩn bị quà cáp này giao cho anh thì chắc là có cái gì thì tặng cái đấy thôi.
Hàn Dung thò đầu ra khỏi phòng bếp: “Giáo sư Quý nhà chúng ta đến rồi đấy à.”
Tống Thời Hạ phủi tuyết trên tóc giúp anh.
“Sao anh không che ô?”
Trên người giáo sư Quý lạnh buốt: “Anh cầm nhiều thứ như vậy mà, mà cũng chỉ đi mấy bước thôi.”
“Anh đi thay áo khoác đi, đừng để lúc nóng lúc lạnh lại bị cảm.”
Trong nhà ấm áp, Tống Thời Hạ vừa vào đã cởi áo khoác ra.
Cả nhà chị cả không đến, buổi sáng họ ăn cơm với mẹ chồng, đến tối mới trở về.
Hai đứa nhỏ ngồi cạnh cửa sổ mong ngóng nhìn tuyết trong sân, bọn họ muốn ra ngoài nghịch tuyết nhưng người lớn không cho.
Tống Thời Hạ lần lượt bế hai đứa xuống dưới.
“Đợi các con lớn rồi, muốn chơi tuyết thế nào cũng được.”
Hai đứa bé uể oải buồn chán, Tống Thời Hạ không khỏi mềm lòng.
DTV
“Chúng ta ra ngoài ném tuyết đi, chỉ được chơi mười phút thôi đấy.”
Hai đứa vừa ủ rũ lập tức hưng phấn vui sướng.
“Vâng ạ!”
Hàn Dung không ngăn cản, chỉ mặc mấy lớp áo khoác cho bọn trẻ, khiến hai cậu bé khó hoạt động.
Tống Thời Hạ: “Chúng ta chia đội trước, ai muốn chung đội với mẹ nào?”
Giáo sư Quý đứng bên cạnh cô.
“Hai người lớn chung đội có được không?”
Quý Dương vỗ ngực: “Con với em trai chung một đội, con sẽ bảo vệ em ấy.”
Thấy ánh mắt ngây thơ kiên định của cậu bé, Tống Thời Hạ cũng không trêu cậu bé.
“Được, hai con một đội, mẹ với ba một đội.”