Tống Thời Hạ hơi lo lắng: “Hai đứa nó không bắt nạt em gái nữa sao?”
Quý Nhiễm bật cười:
“Sao có thể chứ, bài tập ba nó giao cho chỉ có Yến Tử biết làm, bọn nó lấy lòng còn không kịp nữa là, nếu viết sai sẽ bị đánh đấy.”
Trần Khang tin vào quan niệm trẻ con không đánh không thành tài của nông thôn, đứa trẻ bị đánh mấy trận thì đầu óc sẽ trở nên thông minh hơn.
Tống Thời Hạ lại không đồng tình, nhưng vẫn thấy hơi hả hê.
Hai thằng nhóc này vô cùng may mắn.
Lúc ở nhà cô, không làm được bài tập chỉ không được ăn ngon mà thôi, bây giờ về nhà bị đánh, so sánh ra thì nhà cô chẳng khác gì thiên đường với chúng.
Hai anh em nhà họ Trần không dám trêu chọc mợ và em họ nữa.
Ai mà biết được có phải cậu cố ý làm khó bọn chúng mới ra nhiều bài khó như vậy hay không.
Bọn chúng lật nát sách toán học cũng không tìm được đáp án, còn phải cầu xin sự giúp đỡ từ em gái mít ướt mà bọn chúng coi thường nhất.
Trần Tuyết Yến cũng có ngày được lên mặt với bọn chúng.
Điện thoại trong nhà liên tục reo vang, chỉ chụp bức ảnh thôi mà nó đã reo không biết bao nhiêu lần.
Hàn Dung không cho mọi người bắt máy, dù sao cũng không phải chuyện gì gấp gáp.
Quả nhiên, các cuộc gọi đến đều là chúc tết và nghe ngóng chuyện rượu thuốc.
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Tống Thời Hạ bỗng thấy khó hiểu.
“Rượu thuốc của con chỉ cho người nhà chứ chưa từng bán bao giờ.”
Người gọi đến có rất nhiều người không quen biết Tống Thời Hạ, nhưng đều quen biết Hàn Dung và Quý Học Nhai, biết rượu thuốc kia là đồ tốt.
Quý Duy Thanh suy nghĩ một hồi rồi nói:
“Lúc trước con cầm theo mấy bình rượu thuốc đi công tác, có lẽ các chú các bác nói cho người nhà biết.”
Chỉ có tết nhất trụ sở mới cho các nhà nghiên cứu gọi điện về nhà, co người phải giữ bí mật cao hơn thì xử lý theo dạng mất tích.
Nhưng đa số các giáo sư hay viện sĩ đều được bảo vệ bí mật, hàng năm có thể gọi điện thoại về nhà vào các ngày lễ lớn.
Quý Duy Thanh không thường uống rượu.
Anh thích trà dại giúp mình tỉnh táo tập trung, còn rượu thuốc được các chú các bác khen không dứt miệng thì anh tặng hết cho thầy và Tô Ái Dân.
Tống Thời Hạ giải thích với người nhà:
“A Thanh nói các tiền bối của anh ấy thích rượu thuốc, lần thứ hai anh ấy đi công tác con đã bảo anh ấy tặng một ít cho các giáo sư, hay là nguyên nhân là thế nhỉ?”
Trần Khang gãi gãi đầu, thật ra anh ấy cũng muốn xin một ít rượu thuốc.
DTV
Đàn ông khi lớn tuổi thì thân thể cũng yếu đi, nhất là chứng ù tai mất ngủ, hay đi vệ sinh.
Anh ấy không uống rượu hút thuốc.
Nhưng có một lần vô tình uống rượu thuốc, cảm thấy toàn thân nóng ran, thấy khỏe khoắn như được ngâm nước nóng vậy, ngay cả đánh con cũng có sức hơn hẳn.
Ngoài ra anh ấy còn có vấn đề hơi khó nói, phía sau gáy của anh ấy bị hói.
Thỉnh thoảng chải đầu rụng cả mớ tóc, rõ ràng không làm gì cũng rụng rất nhiều tóc, nếu tiếp tục rụng thì anh ấy sẽ hói sớm mất thôi.