Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 374

Trần Kiều nghe, lòng phức tạp khôn kể.

Nhất là khi hàng xóm ôn chuyện cùng cô ta lại cũng nhắc tới Tống Thời Hạ với giọng điệu hâm mộ, còn kéo cả cô ta vào câu chuyện.

“Cháu xem, cháu cũng chỉ hơn cô ta có hai, ba tuổi, nhưng hai đứa thật đúng là không cùng mệnh. Đều đi làm mẹ kế nhưng số Tống Thời Hạ may hơn cháu nhiều.

Thím nói thật chứ, chủ yếu do tính cháu ghê gớm quá, người ta không thích được, da không trắng như Tống Thời Hạ, vóc dáng không thon thả như người ta.

Cháu không thấy đâu, Tống Thời Hạ nói chuyện cũng ỏn ẻn nũng nịu lắm, đàn ông ai mà chịu được?”

Trần Kiều thực lòng rất hâm mộ cuộc sống của Tống Thời Hạ, nhưng được sống lại một đời, cô ta không để người khác nói vài câu mà sinh lòng ghen ghét.

Kiếp trước gần nửa đời sinh sống ở nơi này, những lời như thế đã nghe đến phát chán.

DTV

Giờ đây, chúng đã không thể gây ra cho cô ta bất kì thương tổn nào.

Người này cố tình nói những lời khó nghe như thế, thực chất mang tâm tư và mục đích gì, Trần Kiều nghe là nhận ra ngay.

“Tống Thời Hạ từ nhỏ đã được cả nhà chiều chuộng, tính tình điệu đà chút cũng bình thường.

Bên nhà cháu chẳng ai ra hồn, cháu phải tự cứng rắn lên, không thì bị người ta chèn ép tới chết.

Nếu cháu mà được sinh ra trong một gia đình như nhà cô ấy, có khi cháu còn điệu đà nhõng nhẽo hơn ấy chứ.

Thím nói với cháu những thứ này, chẳng phải vì thím cũng muốn được như người ta sao?”

Hàng xóm ngượng ngùng cười cười:

“Thím cũng chỉ thấy bất công thay cho cháu thôi mà, đều đi làm mẹ kế mà khác nhau nhiều quá.

 

Cháu cũng đừng buồn, tuy có nhiều điểm cháu còn kém người ta nhưng nhìn là biết cháu thuộc kiểu người biết vun vén cho gia đình.

Con bé đó cũng chỉ được cái trông xinh đẹp thôi, chưa biết chừng nhà chồng chẳng ưa gì đâu, đâu có bà mẹ chồng nào thích con dâu xinh đẹp quá.”

Bà hàng xóm lại hạ giọng:

“Thím nghe nói hôm nhà nó mổ heo, nó còn chẳng thèm ra giúp gia đình, chỉ ngồi trong nhà với chồng, ăn uống no say.

Không biết ăn cái gì mà thơm khắp cả sân, ấy thế mà cũng không gọi ba mẹ nó vào ăn, chậc, ích kỉ lắm.

Lại còn lúc nào cũng làm bộ làm tịch cầm sách đọc, không biết còn tưởng nó sắp thi đại học như ai.”

Trần Kiều mỉm cười:

“Thím, lần này thím đoán sai rồi. Thím không biết nhỉ, cháu với Tống Thời Hạ ở cùng một trường học.

Chồng cô ấy có chức vị cao hơn Hoắc Khải nhà cháu, đã làm đến giáo sư rồi, ở chỗ chúng cháu, Tống Thời Hạ được lòng mọi người lắm.”

Hàng xóm trừng to mắt:

“Giáo sư? Giáo sư chẳng phải toàn người có tuổi rồi cơ mà? Sao lại có giáo sư nào trẻ thế được?”

Bà ta cũng từng gặp các giáo sư đại học.

Mấy năm trước, ở các khu chuồng bò của các thôn làng không thiếu gì giáo sư, nghe nói đều là những người có tiếng tăm, sau khi được sửa lại án thì đều đã về thành phố.

Bà ta biết trước kia Hoắc Khải gặp may, bị đẩy cho việc giao tiếp với những người bên chuồng bò nên từ đó mới quen biết những người trong ấy.

Sau đó còn ngầm theo học một vị giáo sư, nhà nước khôi phục kì thi đại học, anh ta lập tức thi đỗ ngay năm đầu.

Thậm chí cả việc Hoắc Khải có thể được giữ lại dạy học ở trường cũng là do đã từng giúp một vị giáo sư đại học có tiếng.

 
Bình Luận (0)
Comment