Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 385

Tống Thời Hạ thì thào: “Em không nghe thấy gì mà tỉnh dậy đã không thấy đám nhỏ đâu.”

Quý Duy Thanh nhìn cô, ánh mắt lấp lánh ý cười: “Em ngủ muộn quá, cho nên ngủ say.”

Anh đã quen với đồng hồ sinh học của cô, một giấc ngủ chừng 10 tiếng là chuyện thường, chỉ có điều, anh cũng không biết vì sao cô lại ngủ nhiều như thế.

Giờ cơm trưa, trong thôn bắt đầu ồn ào lên, tiếng trẻ con reo vui cùng tiếng chó sủa inh ỏi vang khắp nơi.

Tống Thời Hạ bày đĩa hạt dưa và lạc rang lên bàn nước, thêm một đĩa bánh kẹo nữa.

Những đồ ăn vặt khác cũng được bày lên, để lâu mất hương vị, bày cả lên ‘nhờ’ đám trẻ tới nhà giải quyết hộ luôn cũng được.

Mùng 1 đầu năm ăn sủi cảo.

Tống Thời Hạ trộn nhân cải thảo thịt heo, bà Tống lại làm cả nhân rau hẹ thịt heo nữa.

Thịt heo dùng trong nhà là thịt heo nhà nuôi, ngon hơn thịt bình thường.

Nếu không phải vì cảm thấy nuôi heo phiền toái, Tống Thời Hạ cũng muốn làm hẳn một trại chăn nuôi tự cấp tự túc quanh năm.

Vừa ăn sủi cảo, cô vừa nói với mẹ:

“Mẹ này, thịt heo nhà nuôi ngon thật đó, con thấy ngon hơn thịt mua ở thành phố.

Với lại mẹ xem, mỡ heo nhà mình nấu ra cũng được nhiều lắm, hay là ba mẹ tính xem có nên bỏ làm ruộng chỉ chuyên nuôi heo thôi.”

Tống Thời Hạ biết nguyên nhân thịt heo này ngon chủ yếu là do đồ ăn có nước linh tuyền.

Nhưng nếu cô không nói ra, sẽ không ai biết cả, chỉ cho rằng đó là do ba mẹ cô chăm sóc và nuôi heo mát tay.

Tống Thu Sinh cũng cảm khái:

 

“Theo ý con, nhà mình đúng là có tay nghề chăn nuôi thật, em con nuôi gà vịt cũng rất ngọt thịt, còn chưa được ăn bao nhiêu thì nhà ăn của trường nó đã đặt hàng hết rồi.”

Tống Thời Hạ lập tức sáng bừng mắt lên:

“Ba mẹ, hai người cũng nuôi đi, đến lứa con sẽ liên hệ với bên nhà ăn cho, không cần lo nguồn tiêu thụ.”

Nếu không nhờ anh trai nhắc tới bên nhà ăn trường học, cô cũng quên mất rằng có thể hỗ trợ cha mẹ nuôi gà vịt heo và hợp tác với bên đó.

Bên phía nhà ăn của trường vẫn luôn kêu ca cô nuôi ít gà quá, chẳng đủ mua.

Nhưng chuồng gà nhà cô chỉ lớn bằng ấy, có thể nuôi được bao nhiêu chứ?

Ông bà Tống nghe xong cũng bắt đầu d.a.o động.

Ông Tống đặt đũa xuống, cân nhắc một lát mới nói:

“Nhà ăn của trường thực sự sẽ mua chứ? Chẳng phải người ta đã có con đường nhập hàng riêng rồi sao? Sao còn đồng ý mua thịt nhà ta được?”

Tống Thu Sinh nhanh miệng đáp:

“Ba, con cam đoan với ba, nếu bán không được, con tự mình mang ra chợ thức ăn bán cho bằng hết.

DTV

Nhà ăn bên trường đó chắc chắn sẽ tranh mua, thịt heo nhà ta ba mẹ ăn không nhận ra sự khác biệt là vì ít ăn thịt ngoài.

Nếu muốn biết, ba mẹ có thể đi hỏi những nhà đã mua thịt của nhà mình xem.”

Ông Tống còn đang băn khoăn, bà Tống đã mím môi hạ quyết tâm:

“Hạ Hạ, con xem nhà ta nuôi những gì thì ổn? Ruộng nhà ta mẹ không tính để không.

Ba mẹ nuôi heo tốt như thế chủ yếu là vì chịu khó cho chúng ăn ngô với dây khoai lang nhà ta trồng.”

 
Bình Luận (0)
Comment