Tống Thu Sinh lắc đầu, giả vờ tức giận: “Em rể đáng thương quá, bị em quản lý chặt như thế.”
Ông Tống cầm đũa gõ nhẹ vào mu bàn tay anh ấy: “Đến ăn cũng không khóa được cái miệng của con.”
Cả ngày chỉ biết nói lung tung.
Tống Thời Hạ cười hả hê trên nỗi đau của người khác.
“Ai bảo anh lắm mồm làm gì, bị ba mắng rồi nhé.”
Biết anh trai hay nói đùa với mình, nhưng nhìn anh ấy bị ba dạy dỗ làm cô thấy rất hả hê.
Bà Tống bê đồ ăn đặt lên bàn, bà Tôn vội vàng đứng dậy.
“Bà thông gia, đừng bận rộn mãi như vậy, trên bàn nhiều đồ ăn lắm rồi, mau ngồi xuống ăn cùng đi.”
Bà Tống lau mồ hôi nóng hổi trên trán:
“Còn hai món nữa là xong rồi, mọi người mau ăn đi cho nóng, người nhà với nhau cả, đừng ngại nhé.”
Bà Tôn đi ăn tiệc chưa bao giờ thấy nhiều thịt như vậy, cho dù gắp đĩa nào cũng đều là thịt, bà ấy ăn mà thấy xấu hổ vô cùng.
Tống Xuân Hạ không biết tình hình ở nhà bây giờ thế nào, nhưng chắc chắn ba mẹ cô ấy cũng có ít tiền trong tay, bằng không sao dám ăn như vậy.
Đến mùng hai tết sẽ đi chúc tết họ hàng.
Hai đứa nhóc kia đi theo thăm họ hàng nhận được rất nhiều lì xì.
Mặc dù cộng vào không nhiều lắm, nhưng cũng đủ khiến hai cậu bé vui vẻ vô cùng.
Hai đứa thích có thật nhiều họ hàng người thân.
Tống Thời Hạ không tịch thu chút tiền ấy, để cho bọn trẻ tự cầm mà tiêu, cho dù mua đồ ăn vặt hay làm gì đều để bọn trẻ tự quyết định.
Hai cậu bé rất vui, nhưng ba của hai đứa thật đáng thương, đi đến đâu cũng bị vây quanh như quốc bảo ở sở thú.
Không biết tại sao thân phận giáo sư của anh lại bị lộ ra.
Cũng may đây là thôn nhỏ trong núi nên biết cũng không sao, nhưng họ hàng lại không dám tin anh còn trẻ như vậy mà đã là giáo sư đại học.
Giống như đứa trẻ nhà mình học được tài nghệ thì phải biểu diễn cho khách đến chúc mừng năm mới xem, Quý Duy Thanh phải trả lời đủ loại các vấn đề trên trời dưới đất.
Anh còn phải kiểm tra bài tập giúp con cái của họ hàng, hơn nữa còn hỏi đám trẻ có hy vọng thi lên đại học không.
Khoa trương hơn là hỏi anh tỷ lệ trúng tuyển của con cái nhà mình là bao nhiêu.
Tóm lại, tất cả những chuyện gì khó đã có giáo sư Quý lo, có thể nói là những ngày này anh khổ sở vô cùng.
Còn Tống Thời Hạ chỉ cảm thấy vừa thương vừa buồn cười.
Thủ đô, nhà họ Quý.
Trương Uyển Thanh và hiệu trưởng Hồ cầm theo quà cáp đến chúc tết làm Hàn Dung kinh ngạc không thôi.
“Sao hai người lại đến sớm thế?”
Bà ấy thông báo cho họ hàng và bạn bè rằng mùng mười mới ở nhà đón khách.
Sao bây giờ mới mùng sáu mà vợ chồng ông Hồ đã đến nhà chúc tết thế này?
Trương Uyển Thanh cười, khoác cánh tay Hàn Dung.
“Hai chúng tôi đến chúc tết trước, đợi đến hôm nhà bà mời khách lại đến lần nữa.”
DTV
Hàn Dung vô cùng khó hiểu: “Có chuyện gì vui sao? Ông Hồ được thăng chức à?”
Nếu không thì sao bà ấy lại háo hức đến tận cửa chúc tết như này chứ.
Trương Uyển Thanh hớn hở ra mặt: “Là chuyện còn vui hơn ông ấy thăng chức nữa.”