Cậu ấy cắn môi, lấy ra con quay và thanh kiếm nhỏ bằng gỗ mà mình yêu thích nhất.
“Đại Bảo, cháu rất hợp với thanh kiếm này, nếu ai bắt nạt cháu thì cầm nó đ.â.m vào đầu gối đối phương.
Tiểu Bảo, đây là con quay, cháu yếu hơn, chơi con quay này nhiều biết đâu sẽ khỏe hơn.”
Tống Đông Đông được nhận truyện tranh cũng không vui nổi.
Sau này sẽ không còn ai ngủ cùng và nói chuyện với cậu ấy vào buổi tối nữa.
Mặc dù cậu ấy không nghe hiểu mấy điều linh ta linh tinh hai cậu bé nói, nhưng một mình ngủ vẫn rất cô đơn.
Quý Dương nghiêm túc nói với cậu ấy:
“Cậu, mặc dù lúc đầu bạn của cậu muốn bắt nạt chúng cháu, nhưng bây giờ mọi người đã là bạn bè rồi.”
Tống Đông Đông gãi đầu, cậu ấy không ngờ cháu trai lại biết được:
“Cậu ta không dám bắt nạt các cháu đâu, các cháu gọi cậu là cậu thì chúng ta là người một nhà rồi.
Nếu ở trường có ai bắt nạt các cháu thì không được như vậy nữa, nam tử hán chúng ta không được sợ! Càng không thể nhẫn nhịn, quân tử báo thù mười năm chưa muộn.”
Quý Nguyên vỗ tay đồng ý: “Không sợ! Có thù phải báo!”
Quý Dương nắm chặt thanh kiếm nhỏ: “Cháu sẽ làm anh cả, sẽ không để bạn bè bắt nạt đâu.”
Tống Đông Đông vỗ vai cậu bé cổ vũ: “Khá lắm, không hổ là cháu của cậu.”
DTV
Tống Thu Sinh lái xe đưa cả nhà em gái đến thị trấn, sau đó lấy xe ở nhà Tiểu Lý.
Sau ngày mười lăm tháng giêng anh ấy sẽ về cùng Tiểu Lý.
Mẹ đưa cô cả đống quà tết, hầu hết là bảo cô đưa cho nhà mẹ chồng, toàn là đặc sản địa phương, chỗ còn lại là đồ của cô.
Tống Thời Hạ không từ chối được nên chỉ có thể mang theo, cô cảm giác như mẹ đã đưa cho mình tất cả thịt trong nhà.
Những hộp các tông đóng gói khi mua máy giặt được dùng để đóng gói quà năm mới.
Người nào không biết còn tưởng cô mang máy giặt lên thành phố trả hàng ấy chứ.
Trước khi lên xe, bà Tống nhanh tay nhét một bao lì xì vào người con rể, trước khi mọi người kịp phản ứng thì bà đã lùi lại.
Quý Duy Thanh ngẩn người, Tống Thời Hạ thì lại hiểu ý của ba mẹ.
“Anh cầm đi, quà gặp mặt ba mẹ em cho anh đấy.”
Anh đành phải cất bao lì xì dày cộp kia vào túi.
“Tại sao lại tặng quà gặp mặt cho anh chứ?”
Tống Thu Sinh đánh tay lái, vui vẻ giải thích:
“Đây là tập tục ở nông thôn bọn anh, sau khi kết hôn, lần đầu tiên về nhà đón năm mới sẽ được nhận món quà gặp mặt, điều đó có nghĩa là ba mẹ rất hài lòng về em.”
Quý Duy Thanh lấy lì xì ra định mở vali nhét vào.
Tống Thời Hạ thấy vậy thì nhíu mày: “Sao vậy, anh sợ làm mất sao?”
Quý Duy Thanh nghiêm túc gật đầu: “Ừ, anh sẽ không tiêu số tiền này, để cất trong nhà.”
Cô thấp giọng nói: “Không phải anh định giữ lại sưu tầm đấy chứ?”
“Không được à?”
Nhìn ánh mắt khó hiểu và dáng vẻ trịnh trọng của anh, Tống Thời Hạ không còn gì để nói.
Đương nhiên là được rồi, ai bảo đây là quà gặp mặt của anh chứ.
Cô không nhịn được bật cười, trêu chọc anh:
“Vậy anh cất tiền đi, đừng để bên ngoài cho em thấy, em tiêu hết bây giờ.”
Giáo sư Quý nghiêm túc nhìn cô, mặt viết đầy chữ:
“Em có thể thoải mái tiêu tiền trong nhà, nhưng không được động đến khoản tiền này.”