Tống Thời Hạ không ngờ mẹ chồng lại để ý chuyện này, cô cũng an ủi:
“Mẹ đừng lo, có người còn nói rượu thuốc chữa cả chứng rụng tóc với đổ mồ hôi trộm kia kìa.
Cứ cho họ có chỗ dựa tinh thần đi, dù sao chúng ta biết nó không lợi hại tới mức đó là được.”
Hàn Dung cảm thấy cũng có lý:
“Cũng đúng, con cho nhiều dược liệu quý giá như thế mà, xem như mèo mù vớ cá rán.
Bọn họ kể hiệu quả không rõ ràng lắm, chưa chắc là do rượu thuốc, nhà mình không thừa nhận là được.”
Vốn dĩ cũng không phải mở tiệm bán rượu thuốc, chỉ là tặng cho bạn bè, được phản hồi không tệ nên bà mới bảo con dâu ngâm thêm một ít bán cho người quen.
Những công hiệu mà mọi người đã nói, bà cứ xem như lời khen là được, con dâu nhìn thoáng hơn bà nhiều.
Tống Thời Hạ muốn tránh xa công danh.
Cô không biết loại rượu thuốc có thể chữa bách bệnh.
Rượu thuốc cô ngâm là để cho người nhà uống giữ sức khỏe, người khác cảm thấy có hiệu quả thế nào cũng không liên quan gì tới cô hết.
Mùng 10 nhà có khách, ăn sáng xong thì đã có từng chiếc xe hơi màu đen lần lượt chạy tới ngoài cửa.
Lúc này Tống Thời Hạ mới biết vì sao mẹ chồng lại muốn đi đặt đồ ăn ngoài.
Cô không khỏi cảm thấy may mắn vì hôm qua đã dẫn cả nhà đi tắm, bằng không hôm nay mình lại đãi khách bằng bộ dạng luộm thuộm dơ dáy.
Khách của nhà mẹ chồng, ngoại trừ họ hàng thân thích ra thì những vị khách ngồi xe hơi tới đều có thân phận địa vị cao.
Tống Thời Hạ thoáng có cảm giác như quay về kiếp trước.
Không biết tự lúc nào, Quý Duy Thanh đã lặng lẽ đi tới bên cạnh cô.
“Khách tới hôm nay phần lớn là họ hàng bạn bè cùng với đồng nghiệp thân thiết của ba mẹ, em đừng căng thẳng.”
Tống Thời Hạ cố gắng bình tĩnh lại.
Cô đã không phải bà chủ nhỏ không có chỗ dựa, ai cũng muốn xâu xé ngày nào nữa rồi.
Cho dù những vị khách này có là ông to bà lớn đi nữa thì cũng không thể tạo thành bất kỳ uy h.i.ế.p gì với cô.
Quý Duy Thanh quan tâm nắm lấy tay cô an ủi.
“Nếu không muốn gặp thì cứ vào thư phòng ngồi đi, anh từ chối giúp em.”
Tống Thời Hạ ngước mắt lên: “Không cần đâu, em hơi căng thẳng thôi.”
Cô lập tức mỉm cười:
“Anh cũng nói toàn là bạn bè họ hàng mà, chúng ta mới kết hôn, kiểu gì cũng phải tự mình đãi khách chứ, sao em có thể trốn được.”
DTV
Quý Duy Thanh cũng nhìn thẳng vào mắt cô: “Em không cần ép bản thân gượng cười đâu.”
“Em không miễn cưỡng mà, em theo mẹ đi làm quen là được rồi.”
Trốn tránh cũng vô dụng, huống hồ gì bây giờ cô cũng là chủ nhà, những người ngoài kia là khách.
Tống Thời Hạ đi tìm mẹ chồng, Quý Duy Thanh cũng không đi lên lầu.
Lúc trước khách khứa tới nhà anh đều trốn vào trong thư phòng, ngoại trừ thầy ra thì sẽ không có vị khách nào đi lên lầu làm phiền anh.
Anh không biết vì sao cô lại căng thẳng nên cũng không yên lòng mà quyết định ngồi lại phòng khách.
Hàn Dung không khỏi cảm thấy may mắn:
“May mà con đã trở lại, nhất định phải để cho mấy người kia biết tài nấu nướng của con mới được, mấy năm trước ba mẹ toàn thua người ta.”