Rằm tháng giêng ăn bánh trôi, Tống Thời Hạ ở nhà làm bánh trôi hoa quả, được mọi người khen không dứt miệng.
Nhất là hai đứa nhỏ ủng hộ vô cùng nhiệt liệt, ăn căng tròn bụng rồi mà vẫn đòi cô chiên bánh trôi thừa lên để ăn vặt.
Trẻ con không thể ăn quá nhiều gạo nếp, Tống Thời Hạ chỉ cho hai đứa mỗi đứa hai viên bánh trôi, lần đầu tiên đổi lấy ánh mắt bất mãn và lên án của hai đứa nhỏ.
Qua tết nguyên tiêu, Tống Thu Sinh lại tới trường học tặng đồ.
Trước khi anh ấy đi, mẹ còn nhét hết gia cầm chưa làm thịt trong nhà cho anh mang theo.
Chỗ anh không nuôi được, bèn đưa tới hết cho em gái giữ lại từ từ ăn, nhà em gái sân rộng, nuôi hai mươi con gà cũng không sao.
Lúc đi, anh còn ghé ngang qua thị trấn thăm nhà chị cả:
“Chị gái cảm thấy ở thị trấn làm ăn được thì hè này đi thuê một cửa hàng mặt tiền ở cạnh nhà ga.
Dù sao cũng chung một đường với xưởng t.h.u.ố.c lá và xưởng phân bón, lỡ như hôm nào đó nhà ga thông xe thì cũng tiện hơn.”
Tống Thời Hạ thở phào một hơi:
“Chị cả nghĩ thoáng ra là được rồi, không nhất định phải lên thành phố, có thể chờ Mao Đản thi đậu cấp 3 rồi tính tiếp.
Lúc trước chị ấy còn ít tiền dành dụm, tiền thuê nhà với giá cả trong thành phố nhất định sẽ đắt hơn dưới thị trấn nhiều.”
Tống Thu Sinh cũng nghĩ vậy.
Anh ấy sợ chị cả lên thành phố, lạ nước lạ cái, mở cửa hàng sẽ bị người ta bắt nạt.
Tống Thời Hạ cảm thấy thời kỳ trưởng thành quan trọng nhất của con trẻ kiểu gì cũng nên có cha mẹ ở bên cạnh.
Để con cái ở lại quê, không có người dạy dỗ rất dễ bị tiêm nhiễm thói hư tật xấu.
Còn mấy năm nữa Mao Đản mới tốt nghiệp cấp ba, hơn nữa chưa chắc đã đậu ngay được.
Ở thị trấn còn thi không đậu, lên thành phố tranh giành vỡ đầu mới có thể xin vào học được.
Chỉ mong em trai và Mao Đản có thể cố gắng một chút.
“À đúng rồi, Đông Đông nói muốn em làm thẻ lý lịch cho nó đấy.”
Tống Thời Hạ kinh ngạc: “Thẻ lý lịch?”
“Ý nó là cái thẻ viết tên gia đình, địa chỉ với số điện thoại mà em làm cho mấy đứa nhỏ đó, nó cũng muốn có một cái.”
Tống Thời Hạ lập tức hiểu ra, cô dở khóc dở cười:
“Nó muốn cái này làm gì, em sợ bọn nhỏ đi lạc, không biết tìm đường về nhà nên mới làm cho bọn nhỏ thôi.
DTV
Tống Đông Đông hai năm nữa là có thể làm thẻ căn cước rồi, nó lấy cái này làm gì chứ.”
Tống Thu Sinh nhún vai:
“Thì em cứ làm cho nó một cái đi, bằng không nó lại ăn vạ làm cả nhà đau hết cả đầu, lại bảo em thiên vị cho mà xem.”
“Được rồi, để em tranh thủ làm một cái.”
Anh ấy lại kể chuyện muốn sửa lại nhà thành nhà ba tầng.
“Không phải anh định mua nhà à, sao còn sửa nhà nữa?”
“Nhà mình càng lúc càng đông người, nhất định không đủ chỗ ở đâu, đầu xuân tiện thể sửa luôn.
Dù sao trong thôn cũng biết anh kiếm được tiền, nếu không sửa lại nhà cửa cho khang trang thì lảm sao để ba mẹ nở mày nở mặt được.”
Tống Thời Hạ không có ý kiến gì.
Nhà ở dưới quê thật sự không đủ phòng ở rồi, sửa lại cũng tốt, sau này tết nhất về quê cả nhà cũng chẳng cần chen chúc nữa.
Nhưng chuyện nở mày nở mặt này, lái ô tô với chở cả xe tải quà tết về còn chưa đủ à?