Tống Thời Hạ vừa ngồi xuống, Diêu Tuyết lập tức gọi cho cô một tách cà phê.
“Em gái, chị yêu em c.h.ế.t mất thôi.”
Tống Thời Hạ vừa uống một ngụm cà phê, suýt chút nữa thì phun ra.
Người của thời đại này rất bảo thủ, cách thể hiện tình cảm rất khiêm tốn, sẽ không nói thẳng ra là yêu.
Đã lâu rồi cô không nghe thấy lời biểu đạt tình cảm thẳng thừng như vậy.
Cô bình tĩnh lại: “Sao thế chị dâu?”
Cô hỏi thẳng, hy vọng chị dâu sẽ bình thường lại, đừng để anh trai cô nghe thấy.
“Ba chị rất thích rượu thuốc và trà em tặng hồi tết, hiện giờ ông ấy lại muốn mua thêm một ít, em có thể chia lại một ít không?”
Tống Thời Hạ đang lo không biết mở miệng nói muốn bán rượu thuốc với mẹ chồng thế nào thì mối làm ăn đã đến rồi.
“Được ạ, chị muốn bao nhiêu?”
Sắc mặt Diêu Tuyết ngại ngùng:
“Càng nhiều càng tốt, em cũng biết ba chị đang kinh doanh, các đối tác của ông ấy đều muốn mua.
Ông ấy lại thích khoe khoang, kết quả là phần ở nhà đã bị bạn bè tranh hết sạch rồi, ông ấy gọi điện thoại đường dài cho chị than thở ghê lắm.”
Cô ấy kể lại hơi quá, Tống Thời Hạ tưởng tượng mấy giây thì lập tức bỏ cuộc.
“Không đến mức đấy chứ, thương bác thế.”
Diêu Tuyết bất đắc dĩ:
“Ông ấy thích khóc lóc kể khổ như vậy đấy, chị quen rồi. Em có bao nhiêu thì bán bấy nhiêu đi.
Giá cả chắc chắn sẽ làm em hài lòng, những người đó không thiếu tiền.
Con người của chị thích bao che người nhà, sẽ không để em chịu thiệt đâu, nếu số lượng ít quá thì để ông ấy tự xử lý.”
Tống Thời Hạ cười tươi như hoa.
“Tiền bạc gì chứ, chị khách sáo quá. Em vừa ngâm không ít, em toàn dùng những loại dược liệu tốt nhất trên thị trường, bảo đảm hiệu quả không thua gì loại dùng rượu Mao Đài ngâm ra đâu.”
Không ngờ giá cả mà Diêu Tuyết đưa ra lại ổn áp như thế, một chai rượu 500ml giá gần gấp đôi rượu Mao Đài luôn.
Diêu Tuyết cũng bảo đảm:
“Em cứ yên tâm, nếu phản hồi không tệ thì chị sẽ tăng giá thêm cho em, đây chỉ là giá bán thử của chị em mình thôi.”
Tống Thời Hạ lâng lâng như đang nằm mơ.
Vốn dĩ cô còn tưởng rằng phải nhờ khách quen tiêu thụ mớ rượu thuốc kia.
Kết quả tiền bạc đến quá nhanh, cô còn chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng đã phải về may túi ba gang mang theo đựng tiền rồi.
Cô sợ Diêu Tuyết định giá quá cao, hai bên sẽ khó xử: “Giá cả cao như thế có ổn không ạ?”
Diêu Tuyết không thèm để ý:
“Sợ cái gì chứ, bán rẻ bọn họ còn không chịu uống ấy chứ, em phải đi theo con đường cao cấp thì bọn họ mới chịu mua.”
Được rồi, rốt cuộc cô cũng gặp được khách hàng ngốc nghếch lắm tiền rồi.
Rượu thuốc trong nhà đã bị Diêu Tuyết bao thầu hết, đặt cọc 10 ngàn.
Cụ thể có thể bán được bao nhiêu tiền thì phải chờ xem sau, hơn nữa còn có thêm vài hộp bánh trà quý giá.
Tống Thời Hạ cũng không sợ mấy thứ này bị ăn chặn, người có thể trả luôn cả 10 ngàn tiền đặt cọc, sẽ không làm chuyện lấy gốc bỏ ngọn như thế.
Tạm thời bổ sung khoản thiếu hụt trước đó, Tống Thời Hạ cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Cô thầm nghĩ đúng là phải nghĩ ra cách kiếm tiền thêm mới được, bằng không ngày nào đó cần tiến gấp lại phiền to.