Diêu Tuyết thay một bộ đồ thể thao nhẹ nhàng mua từ nước ngoài về.
Cô ấy tháo dây chuyền ra, buộc mái tóc xoăn gợn sóng thành đuôi ngựa, chân đi giày thể thao.
“Bác ơi, cháu với Thu Sinh trồng hộ cây ăn quả nhé.”
Ông Tống yên lặng đi sang một bên, để lại nơi này cho bọn trẻ.
Bà Tống nhìn người trong sân, Tiểu Tuyết thay bộ quần áo mà như biến thành một người khác vậy.
Trong sân nhà họ Tống vang lên tiếng cười đùa nói chuyện, Hoàng lười đứng sau hàng rào của trại chăn nuôi với vẻ mặt thù hằn.
Từ nhỏ gã đã ghen ghét với kiểu con nhà người ta như Tống Thu Sinh, chăm chỉ chịu khó còn biết giúp người lớn chăm sóc em trai em gái, chưa bao giờ khóc lóc hay gây chuyện.
Sau khi lớn lên thì nhân duyên cũng tốt hơn anh ta, người trẻ trong thôn đều do Tống Thu Sinh dẫn đầu.
DTV
Cho nên khi có cơ hội được thăng tiến thì gã không hề do dự mà phản bội Tống Thu Sinh.
Cũng bởi vậy mà gã biết được một bí mật, hóa ra Tống Thu Sinh đang yêu tiểu thư nhà giàu.
Ông chủ muốn đối phó với Tống Thu Sinh vì xem thường thân phận của anh ấy.
Hoàng lười thầm phỉ nhổ Tống Thu Sinh mơ mộng hão huyền, một thằng nhóc nhà quê mà đòi ăn thịt thiên nga, cũng không nhìn xem mình có xứng không.
Ai ngờ trong nháy mắt, mọi thứ đã đảo lộn, Tống Thu Sinh bị đánh như chó rơi xuống nước còn quay trở lại được, dựa vào cái gì mà anh ấy lại tốt số như vậy chứ!
Gã muốn bỏ độc vào giếng nước nhà họ Tống, thuốc c.h.ế.t toàn bộ gia cầm nhà anh ấy nuôi.
Gã đổ hai bình thuốc trừ sâu và thuốc chuột vào máng lớn nhưng không có gì xảy ra.
Lần đầu tiên gã đầu độc, nên không biết liều lượng quá thấp hay do mua phải thuốc giả mà nhà họ Tống thoát được kiếp nạn.
Hai con gà bị mất của nhà họ Tống đã rơi vào bụng gã và mẹ.
Vị thịt gà thơm ngon đến mức khiến gã thay đổi ý định.
Gã quyết định sau này sẽ trộm gà nhà họ Tống bán đi, đây đều là do Tống Thu Sinh hại gã cả.
Cây ăn quả được trồng xung quanh nhà dựa vào tường, sau đó Tống Thu Sinh đặt xẻng xuống.
“Đợi mùa thu về xem có ăn được hoa quả không.”
Diêu Tuyết cảm thấy đầy thành tựu: “Đây là cây mà em trồng đó, đến khi đó anh nhớ lại phải để lại một ít cho em.”
Người của đại đội đến hỏi thăm Tống Thu Sinh việc bán rau củ, vô tình thấy Diêu Tuyết.
“Đây là bạn gái cậu sao?”
“Đúng vậy, cháu đưa về gặp ba mẹ.”
“Thằng nhóc này giỏi quá, tìm được cô gái xinh đẹp như thế này, làm ở đoàn văn công à?”
Diêu Tuyết không trang điểm, chỉ tô son vẽ lông mày nhưng khí chất của cô ấy khác hẳn với cô gái bình thường.
“Không phải, cô ấy không thích nhảy múa ca hát.”
Tống Thu Sinh không có ý định giới thiệu Diêu Tuyết, người hỏi cũng hiểu ý không hỏi nữa.
Diêu Tuyết không thích giao tiếp với người xa lạ, lúc trước Tống Thu Sinh đã nói sẽ không để cô phải tiếp xúc với người trong thôn để tránh cô ấy xấu hổ.
...
Cửa ký túc xá của Quý Duy Thanh bị gõ lần nữa, hầu như vào mỗi buổi tối cũng có người đến gõ cửa, hơn nữa đều là người già.
Vừa rồi có người ở viện vật lý đến, bây giờ lại là một người ở viện kỹ thuật.
Mỗi người đến ký túc xá của anh đều là tiền bối mà anh không từ chối được.