Sắc mặt Vu Phương lập tức trở nên méo mó.
Quý Yên Nhiên gọi cô ta là chị, lại gọi đối tượng xem mắt của cô ta là chú, anh ta già tới vậy ư?
Người đàn ông kia không quan tâm mấy cái xưng hô, còn cười tươi nói:
“Tên tuổi của Tống Thời Hạ chúng tôi đều có nghe nói tới, mầm non nổi bật của năm nay, không ngờ lại trùng hợp như thế, cô ấy cũng ở đây à?”
Quý Yên Nhiên ngẩng đầu ưỡn ngực: “Chị dâu cháu ở khu gia quyến của đại học Yên Kinh ạ.”
Người đàn ông kia gật đầu, sau đó Vu Phương nói chuyện với ông ta, ông ta cũng thường xuyên hỏi tới Tống Thời Hạ.
Nếu không phải vì biết ông ta chưa từng gặp Tống Thời Hạ, cũng như nể thân phận trưởng phòng của ông ta, Vu Phương đã cãi nhau với ông ta từ lâu rồi.
Quý Yên Nhiên về đến nhà, mẹ cô ấy đang dọn cỏ ở sân sau.
“Mẹ ơi, người đứng nói chuyện với Vu Phương ngoài sân là ai thế ạ?”
Hàn Dung không ngẩng đầu lên: “Đối tượng xem mắt của Vu Phương đấy, hai người đó nói chuyện thế nào rồi?”
Quý Yên Nhiên thè lưỡi, “Chuyện này sao mẹ lại hỏi trẻ con như con chứ, con làm sao biết được!”
Hàn Dung cũng không ngẩng đầu lên: “Lươn khươn nhỉ, nói mau đi.”
DTV
Quý Yên Nhiên bèn kể chi tiết ra: “Lúc con đi chú kia còn đang khen chị dâu của con đấy.”
Hàn Dung cười nói:
“Không biết tính con giống ai nữa, nói con ngốc thì con cũng xem như thông minh. Nói con không ngốc, thì con lại đ.â.m vào nỗi đau của Vu Phương như thế.”
Quý Yên Nhiên giật mình, cô ấy vội nói, “Con có làm gì đâu!”
Hàn Dung bất đắc dĩ lắc đầu:
“Con gọi Vu Phương là chị, lại đi gọi đối tượng xem mắt của người ta là chú, con nói xem Vu Phương có bực hay không?”
Quý Yên Nhiên chột dạ, nhỏ giọng lí nhí:
“Thì đó là chú thật mà, bảo con gọi anh thì con gọi không được, người trẻ tuổi cỡ anh trai thì con mới gọi anh được.”
Hàn Dung không biết nên khóc hay cười nữa:
“Thôi bỏ đi, ít nhất con cũng biết chào hỏi người ta, Vu Phương khó chịu thì kệ, sau này kiểu gì cũng có lúc cô ấy khó chịu tiếp thôi.”
Quý Yên Nhiên ngồi xổm xuống nhổ cỏ giúp Hàn Dung: “Tại sao ạ?”
“Vu Phương hay ganh đua so sánh, lại còn nhạy cảm, lấy bừa một người như thế thì không khó chịu sao được?
Con riêng của đồng chí mà cô ấy đang quen này đã lên cấp 2 rồi, nghe nói còn phải nuôi cả nhà vợ trước nữa.
Chẳng qua là chức vị nghe cũng được, nhưng tiền lương đó làm sao đủ nuôi ba gia đình chứ.”
Quý Yên Nhiên giật mình:
“Thế giới của người lớn phiền phức thật, hôn nhân đại sự mà cũng có thể tìm bừa vớ đại như thế.”
“Con đừng có mà học theo cô ấy, phụ nữ phải có tự tôn, biết tự ái, tốt với bản thân mình là ưu tiên hàng đầu, đừng có dễ dàng vớ đại, nhà mình dư sức nuôi con.”
Quý Yên Nhiên gật đầu như giã tỏi, còn lâu mới tới lúc tính chuyện hôn nhân đại sự của cô ấy.
Cô ấy không giấu được bí mật nào, vừa nhổ cỏ xong đã muốn gọi điện cho chị dâu để buôn dưa lê rồi.
Hàn Dung thấy vậy thì buồn cười, “Mới xa chị dâu con có hai tiếng mà đã nhớ rồi à?”