Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 462

Ăn cơm xong, Tống Thu Sinh dọn bàn ăn, nhân tiện để bát đũa bẩn vào bồn rửa.

Trước khi ăn cơm, Diêu Tuyết đã nhờ người thuê người giúp việc dọn dẹp theo giờ.

Công việc bao gồm quét dọn nhà cửa, giặt quần áo, rửa bát, phơi đồ, mỗi ngày chỉ cần đến dọn dẹp trong hai giờ.

DTV

Cô ấy cho rằng như vậy không phải là xem người khác là nô lệ, cho dù người khác có ý kiến về Diêu Tuyết thì cũng không thể lấy đây là cái cớ công kích cô ấy được.

Tay nghề nấu ăn của Tống Thời Hạ đến cả chị dâu cũng phải khen không ngớt miệng.

“Anh trai em nói đúng thật, em là một trong những người nấu ăn ngon nhất chị từng gặp đấy!”

Tống Thời Hạ mỉm cười nhìn cô ấy,

“Từ nhỏ em đã nấu cơm rồi, nhưng mấy món địa phương không nấu ra vị chuẩn được.”

Diêu Tuyết vội vàng khen ngợi:

“Không, chuẩn vị hay không không quan trọng, ngon mới là quan trọng nhất, chị cảm thấy đồ em nấu ngon lắm luôn.”

Cô ấy vốn tưởng rằng bác Tống đã nấu cơm ngon lắm rồi, kết quả là em gái Tiểu Tống còn nấu ngon hơn, làm chứng chán ăn của cô ấy từ khi đến phương Bắc khá hơn hẳn.

Diêu Tuyết nói đùa:

“Với tay nghề này của em, chị không nỡ để em về chút nào, chị muốn sống cùng em quá đi mất.”

Tống Thời Hạ nhiệt tình mời cô ấy: “Nếu chị thích đồ ăn em nấu thì đợi em thi đại học xong, chị hãy đến nhà em chơi mấy ngày đi.”

Mặt mày Diêu Tuyết hớn hở: “Cũng được, em nói rồi đấy, đến lúc đó chị sẽ đưa em đi kiếm tiền.”

 

Tống Thu Sinh từ trong bếp đi ra, Tống Thời Hạ cười tủm tỉm nhìn anh ấy.

“Em lười lắm, em còn đang đợi anh trai em kiếm được nhiều tiền để nuôi em đấy.”

Tống Thu Sinh đùa theo:

“Yên tâm đi, tiền em cho anh đầu tư cổ phiếu đầu tư đều tính phần, cuối năm anh chia hoa hồng cho, chắc chắn sẽ không ít đâu.”

Diêu Tuyết biết lúc trước em gái Tiểu Tống dùng cách đầu tư cổ phiếu để giúp đỡ anh trai nên cứ luôn tò mò.

“Chị cảm thấy em mà làm kinh doanh thì chắc chắn sẽ giỏi hơn anh trai em cho mà xem, sao em lại lười vậy chứ.”

Tống Thời Hạ nói thẳng:

“Kiếm tiền phiền lắm, còn phải quan hệ xã giao phức tạp nữa, em thích cuộc sống bình thường đơn giản như thế này hơn.”

Diêu Tuyết chỗ hiểu chỗ không:

“Đúng là cuộc sống hiện tại của em rất ổn định, cũng không thiếu thốn gì, nhưng kinh tế phát triển rất nhanh, đến lúc đó giá cả hàng hóa tăng cao có thể khiến em thiếu tiền đấy.”

Tống Thời Hạ hiểu đạo lý này, thậm chí cô còn biết hướng đi tương lai của ngành bất động sản.

Cho dù không biết cụ thể là công ty nào, kiếp trước cô cũng có chút hiểu biết về tiền thân của một số công ty viễn thông.

Dù tệ đến đâu thì cũng biết từng khu tấc đất tấc vàng tương lai của thủ đô là ở đâu.

Cô có đủ cách để kiếm tiền, nhưng vừa nghĩ đến việc khôi quay về trạng thái như kiếp trước thì lập tức không còn động lực kiếm tiền nữa.

Diêu Tuyết chân thành suy nghĩ cho cô, Tống Thời Hạ cũng thành thật đáp.

“Những chuyện đó em đều nghĩ tới rồi, có lẽ do tính cách của em khá thẳng thắn, không thể học được kiểu a dua nịnh nọt người khác trong việc kinh doanh làm ăn.”

 
Bình Luận (0)
Comment