Mẹ chồng cảm thấy cô sắp thi vào đại học rồi, cứ lo liệu mấy chuyện nhỏ nhặt trong nhà sẽ dễ phân tâm, nên đã xin nghỉ dài hạn cho hai cậu nhóc.
Học kỳ sau hai đứa bé sẽ lên lớp một, học mẫu giáo cũng chẳng có gì, nên nghỉ lâu một chút cũng không sao.
Nhưng nếu nhà có nhiều trẻ con thì sẽ rất đau đầu, dù bọn nhỏ rất nghe lời, nhưng cả ngày cứ cười nói nô đùa cũng sẽ rất ồn ào.
DTV
Trẻ con lái ô tô trông mới đáng yêu làm sao!
Hàn Dung chưa từng thấy ô tô cho trẻ con bao giờ.
Bọn trẻ hàng xóm cũng chưa từng thấy, mới chỉ thấy một lần mà cả ngày đã có cả đống trẻ con đến nhà tìm Quý Dương với Quý Nguyên, nhà họ sắp thành cái nhà trẻ rồi.
“Tin tin tin, mẹ mau tránh ra nào, bà nội tránh đường với, ô tô nhỏ sắp đến rồi đây.”
Quý Nguyên lái ô tô trong phòng khách, may mà nhà đủ rộng mới không đụng phải ai.
“Nguyên Nguyên, ra ngoài chơi với anh đi, coi chừng đ.â.m trúng mẹ cháu đó.”
Quý Nguyên dừng xe lại:
“Nhưng cháu không muốn cho các bạn mượn xe đâu, các bạn ai cũng muốn chơi ô tô của cháu hết.”
Hàn Dung muốn khuyên bọn trẻ nên rộng lượng, chia sẻ đồ chơi với bạn bè thì mọi người có thể cùng vui vẻ.
Tống Thời Hạ cũng cười nói:
“Nếu không muốn cho các bạn chơi cùng thì con cứ mạnh dạn từ chối, con chỉ để cho bạn thân chơi thôi, bạn nào con không thích thì cứ từ chối thoải mái.”
Hàn Dung gật đầu theo, đúng vậy, bà dịu dàng cười nói:
“Cháu hãy học theo anh trai cháu ấy, cháu xem Dương Dương từ chối bạn thế nào kìa, bây giờ cũng chưa có ai dám mượn ô tô của anh trai cháu cả.”
Quý Nguyên vắn hết óc để học cũng không học được thái độ từ chối của anh trai.
Anh trai chỉ đứng đó, đám trẻ con cũng không dám mượn cái gì của anh cả.
Quý Dương nghiêm mặt, cậu bé lái ô tô tuần tra trên đoạn đường trước cửa nhà, một chiếc xe hơi lái về phía cậu bé.
Đôi mắt cậu lập tức sáng lên, đánh tay lái lái ô tô nhỏ đi vào nhà.
Người trên xe cũng thấy cậu bé.
Bà Tống dựa sát vào cửa kính xe nhìn ra.
“Là Đại Bảo phải không, thằng nhóc lái cái gì vậy?”
Ông Tống cũng không thể rời mắt được: “Là ô tô, thằng bé lái một chiếc xe.”
Bà Tống thầm líu lưỡi, trẻ con ở thành phố mới bây lớn đã có thể lái ô tô rồi.
Quý Dương mở cửa ô tô ra đi vào nhà: “Ba về rồi ạ!”
Tống Thời Hạ và mẹ chồng vội đi ra cửa: “Dương Dương, con không nhìn lầm đấy chứ?”
Quý Dương nhảy xuống khỏi chiếc xe: “Con không nhìn nhầm, là chú Lý lái xe ạ!”
Cậu bé vừa nói xong, xe đã dừng trước cửa nhà.
Tống Thời Hạ nhìn thấy người đàn ông mà cô ngày nhớ đêm mong xách theo hành lý bước xuống.
Bốn mắt nhìn nhau, tình cảm chứa chan, hai người nhìn nhau cười.
Cô vừa mới bước lên vài bước đã thấy ba mẹ đi xuống từ ghế sau xe.
Cô do dự hỏi: “Mẹ? Ba? Con không nằm mơ đấy chứ?”
Bọn họ đến thành phố cũng không báo trước cho cô biết, sao anh lại về cùng với ba mẹ cô chứ?
Hàn Dung cũng khó hiểu vì có người lạ đến, nghe thấy con dâu gọi như thế, bà vội vàng lấy lại tinh thần, thân thiết tiến lên chào hỏi:
“Anh chị sui ạ? Mau mau vào nhà ngồi đi, hai anh chị lên thành phố sao không nói trước một tiếng, để tôi mua đồ ăn chiêu đãi hai người!”