Xe hơi không có chỗ để mấy chiếc ô tô nhỏ của đám nhóc, hai đứa nhóc lại muốn ở lại nhà ông bà nội.
Tống Thời Hạ dở khóc dở cười, “Chẳng lẽ hai đứa không muốn về nhà à?”
Quý Dương xưa nay luôn ngoan ngoãn chột dạ cúi đầu, cứ như giày bị dính luôn bên xe ô tô vậy.
Quý Nguyên thì chớp đôi mắt to tròn đáng yêu của mình làm nũng.
Tống Thời Hạ bất đắc dĩ thỏa hiệp,
“Được rồi, ngày mai mẹ sẽ nhờ chú Lý đến đón các con về nhà, thế đã được chưa?”
Thấy bọn nhỏ đòi ở lại vì xe ô tô, ông bà Tống ngồi trên xe lại thấy bứt rứt.
“Để ba mẹ vác đồ đi bộ qua đó là được, sao lại để hai đứa nhỏ ở lại chứ.”
Tống Thời Hạ thở dài:
“Mẹ à, mẹ với ba con đi bộ qua tới nơi thì phải tới mấy giờ chứ? Cách xa như thế.
Hai đứa nhỏ có xe ô tô xong thì không còn biết ba mẹ nữa rồi, cũng chỉ tách ra có một đêm thôi, ngày mai sẽ đón bọn nhỏ về.”
Hai anh em ôm xe ô tô không nỡ buông tay, nhưng không bao lâu sau thì hai đứa đã không vui nổi nữa.
Hai đứa nhỏ lái xe ô tô trong phòng khách, chỉ dám chạy chậm rì rì như ốc sên, không dám chạy nhanh.
Ông bà đã lớn tuổi rồi, không thể lái xe nhanh trong nhà được, nếu có mẹ với cô út ở nhà thì sẽ dắt hai đứa nhỏ đi ra ngoài chơi, đứng ở cửa trông chừng hai đứa.
Trong nhà chỉ có ông bà nội, hai anh em nhìn nhau, không biết phải làm sao.
Mẹ nói là không thể làm phiền ông bà mãi được, ông bà già rồi, sức khỏe không tốt.
Hai đứa nhỏ chơi chưa tới nửa tiếng đã buồn bã leo xuống xe.
Quý Nguyên bĩu môi: “Em nhớ mẹ.”
Quý Dương cũng siết chặt nắm tay nhỏ:
“Hai đứa mình không nên vì ô tô mà ở lại, không chịu về nhà. Xe ô tô chơi lúc nào cũng được, còn có thể nhờ chú Lý chở về nhà giúp mình nữa.”
Quý Nguyên gật đầu theo.
“Mình ngốc quá, mẹ về nhà sẽ rửa mặt đi ngủ, nếu mình về cùng mẹ thì có thể ăn cả bánh dứa nữa, em muốn ăn bánh dứa.”
Quý Dương cũng ủ rũ: “Anh cũng muốn ăn, có phải hai đứa mình làm mẹ buồn rồi không.”
Cậu bé nghĩ xa hơn em trai, mẹ hỏi cậu bé có muốn về nhà hay không, cậu bé chần chừ hồi lâu, cuối cùng vẫn chọn xe ô tô.
Nhưng không có mẹ ở bên cạnh, xe ô tô chẳng còn thú vị nữa.
Cậu bé vô thức cho rằng ngày mai là được gặp lại mẹ thôi, nhưng lại quên mất là phải xa mẹ một đêm.
Quý Nguyên nghĩ gì thì muốn làm ngay: “Mình về nhà đi. Mình gọi điện cho ba, nhờ chú Lý tới đón mình.”
Quý Dương vẫn ỉu xìu:
“Không được, mẹ vừa nói chờ về tới nhà trời đã tối rồi. Trời tối lái xe không an toàn, chúng ta không thể gây thêm chuyện được.”
Quý Nguyên phịch m.ô.n.g ngồi xuống thảm:
“Em muốn về nhà, em muốn đánh răng bằng kem đánh răng thỏ con, em muốn nghe mẹ kể chuyện đi ngủ.”
Hàn Dung đi ra ngoài một lát, quay về đã thấy ánh mắt ai oán của hai đứa nhỏ.
“Hai đứa làm sao thế?”
Quý Dương và Quý Nguyên nhào lên ôm chân bà.
DTV
“Bà nội, bọn cháu muốn về nhà.”