Quý Duy Thanh bưng thau đi xuống lầu, nhìn thấy hai đứa nhỏ ngồi trên sô pha thì nhíu mày.
Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn chào hỏi: “Con chào ba ạ.”
Quý Duy Thanh dặn dò hai đứa: “Đừng có nghịch nhé, ba mẹ đang dọn dẹp nhà cửa.”
Quý Dương dè dặt hỏi: “Bọn con có thể đi ra ngoài lái xe ô tô không ạ?”
“Hai đứa đi đi, chạy ở trong sân với ngay cửa thôi nhé, đừng có ra khỏi chốt bảo vệ.”
Thím Phùng hớn hở ôm một rổ đồ đen thui tới.
“Nghe bên này có người về, thím đoán ra ngay là nhà cháu đã về rồi.”
Người đi ra đầu tiên là bà Tống, hai người đối mặt nhìn nhau.
Tống Thời Hạ thò đầu ra từ chỗ cửa sổ:
“Ba mẹ cháu tới thăm cháu nên cháu đưa ba mẹ về ở vài ngày, giáo sư Quý nhà cháu cũng về rồi đây.”
Thím Phùng lại cười nói: “Chào thím ạ, cháu tên Phùng Liên, nhà ở ngay bên cạnh.”
Bà Tống thầm nghĩ đây chắc là vợ của giáo sư dạy văn kia rồi, trông còn trẻ quá.
Bà nhiệt tình mời chào, “Mau vào nhà ngồi chơi.”
“Không được đâu ạ, cháu còn chưa nấu cơm nữa, cháu trai của cháu lên núi hái được nhiều dâu tằm dại quá, cháu ăn mấy quả, thấy chua ê răng luôn, nên mang qua cho Tiểu Tống ngâm rượu.”
Tống Thời Hạ đi từ trong nhà ra:
“Tốt quá, chờ ngâm xong cháu sẽ tặng thím một chai uống thử. Nhà cháu đang dọn vệ sinh, không thể giữ thím lại ngồi chơi được.”
“Có cần thím giúp cái gì không? Nấu cơm thì nhanh thôi, cháu đi bao nhiêu ngày rồi, không khéo bụi đã bám dày ba thước rồi ấy chứ.”
Tống Thời Hạ dở khóc dở cười, “Ba thước thì cả mét luôn rồi còn gì.”
Thím Phùng lúng túng đỏ mặt, “Nhìn đầu óc của thím này, lại nhớ nhầm rồi.”
Chờ thím Phùng đi rồi, bà Tống mới quay sang nói với con gái: “Hàng xóm của con thú vị thế.”
“Thím ấy là người rất nhiệt tình, lúc con vừa dọn tới, may nhờ có thím ấy dắt con tới căn tin mua thức ăn.
Thím ấy làm ở bộ hậu cần trong căn tin, phần lớn hạt giống trồng rau ngoài vườn đều là thím ấy cho con đấy.”
“Bà con xa không bằng láng giềng gần, nếu người ta đã xem con là bạn bè thì con phải xởi lởi hào phóng vào, đừng vì mấy chuyện vụn vặt mà mích lòng nhau.”
“Con biết mà, mỗi lần nhà bọn con nấu món gì ngon cũng tặng một bát cho đối phương hết.”
Lúc này bà Tống mới yên tâm.
Bà đến thành phố cũng là muốn xem hoàn cảnh sống của con gái thế nào, kết quả hoàn toàn không cần bà lo lắng.
Dù là gia đình hay quan hệ xã giao con gái đều xử lý đâu ra đó, người làm mẹ ruột như bà cũng không thể giúp được gì.
Tống Thời Hạ rửa dâu tằm xong thì vô thức ném một quả vào miệng, sau đó lập tức nhăn nhúm mặt.
“A, chua quá.” Dâu tằm này màu đen bóng, quả căng mẩy, thế mà lại chua như thế.
Cô lập tức nảy ra ý xấu.
Quý Duy Thanh đang lau cửa sổ phòng ngủ, Tống Thời Hạ đánh lén từ sau lưng, ôm cổ của anh nhét một quả dâu tằm vào miệng anh.
Quý Duy Thanh không hề đề phòng, nước dâu tằm chua lè lan ra khắp khoang miệng, khiến anh đơ ra một hồi.
Tống Thời Hạ đứng ở phía sau lưng nên không thấy được phản ứng của anh, tò mò nhoài người lên xem thử.
Một giây sau đã bị anh kéo vào lòng, lại bị ép nếm thử vị dâu tằm.