Hiệu trưởng cười rộ lên, râu mép cũng nhếch cao:
“Chuyện vui mà, nên làm to cũng phải, bên trường các cháu còn giăng biểu ngữ kìa, tôi đoán dưới quê chắc hẳn người ta đã khua chiêng gõ trống đến nhà cháu chúc mừng rồi.”
Hàn Dung chọn được một ngày lành gần nhất, vui mừng bắt tay vào chuẩn bị.
Trước đó con dâu có điểm, bà đã muốn tổ chức ăn mừng, 690 điểm cơ đó.
Yên Nhiên thi được 595 điểm, thấp hơn chị dâu gần trăm điểm, nhưng đó cũng đã là một thành tích rất cao, cả hai đứa đều là niềm tự hào của gia đình bà.
Nếu không có sự trợ giúp của con dâu, chắc Yên Nhiên nhà bà chỉ được tầm 480 điểm.
Trước đó đi họp phụ huynh, chủ nhiệm lớp còn nhắc nhở bà, nếu Yên Nhiên phát huy không ổn định trong phòng thi, có khi còn phải học lại một năm mới đỗ được, lần này thi được ngần ấy điểm đã là tự hào lắm rồi.
Một lần có tận hai sinh viên mới, Hàn Dung hớn hở ngồi rịt ở sô pha, gọi điện thông báo cho bạn bè người quen.
Tống Thời Hạ bóp trán, lần này có muốn khiêm tốn cũng không được nữa rồi.
Đúng như hiệu trưởng Hồ đoán, bên nhà cô ở quê rất náo nhiệt.
Thị trấn cho hẳn một đội chiêng trống tới thôn Tống Gia, cả thôn đều đổ ra xem, không ai biết có chuyện gì mà làm lớn thế.
Ông bà Tống đang làm vệ sinh ở nhà, đột nhiên bị cán bộ thôn mới ra ủy ban ngồi, còn nhắc hai người thay bộ đồ trang trọng hơn.
“Chú hai, có chuyện gì thế?” ông Tống thấp thỏm hỏi.
Đại đội trưởng cười giãn cả mặt:
“Chuyện mừng, Tống Thời Hạ nhà cháu đã là sinh viên, thi đỗ thủ khoa cơ đấy, nữ thủ khoa của thủ đô.”
Theo lý mà nói, Tống Thời Hạ không thi đại học ở địa phương, thành tích không tính ở đây, học bạ cũng chuyển tới thủ đô rồi.
Nhưng trước kia cô từng nhập học ở trên thị trấn nên cũng coi như một phần tử của trường.
Năm nay cả thị trấn không có một thí sinh nào thi đỗ đại học, chỉ có mấy học sinh đủ điểm vào trung cấp và trường nghề hoặc cao đẳng mà thôi.
Vì thế, thị trấn mới muốn tích cực tuyên truyền thành tích thủ khoa 690 điểm của Tống Thời Hạ.
Tống Thời Hạ thi đỗ đại học, trên huyện thưởng cho nhà ông bà Tống 200 đồng, đi kèm với đó là cờ thưởng, còn bố trí phóng viên báo địa phương tới phỏng vấn.
Ông bà Tống đều là nông dân thành thật, không biết phải trả lời ra sao, người ta hỏi cái gì thì đáp cái đó.
Cũng may có Tống Đông Đông về kịp, mới không để cho cha mẹ bóc hết chuyện cũ ra khoe.
Cậu chàng ưỡn n.g.ự.c tự hào nói:
“Chị cháu từ nhỏ đã thông minh nhanh nhạy, nếu không phải tại nhà cháu nghèo, chị cháu đã thi đỗ đại học từ lâu rồi.
Chị ấy có thể thi đỗ đều nhờ sự nỗ lực của chính bản thân, sau này cháu cũng muốn noi gương chị ấy, trở thành người xuất sắc như vậy.”
Phóng viên được đến kết quả mong muốn, vui vẻ ra về, bà Tống còn chạy theo giúi cho người ta mấy quả táo.
DTV
Tống Đông Đông cầm cờ thưởng, mân mê không biết chán.
Chị cậu đỗ đại học, còn đỗ hẳn trường danh giá nhất là đại học Yến Kinh, điều này thậm chí còn khiến cậu vui mừng hơn cả việc chính mình thi đỗ.