Tống Thời Hạ nhờ mẹ chồng duyệt thực đơn trước, mình thì ra phòng khách gọi điện về quê.
Bà chủ quầy bán đồ ăn vặt nghe ra giọng Tống Thời Hạ, vội vàng chúc mừng cô.
Bấy giờ Tống Thời Hạ mới biết bên phòng giáo dục huyện đã tới nhà mình phát thưởng, thậm chí còn có cả phóng viên tới làm phỏng vấn.
DTV
Tống Thời Hạ cảm thấy mình thật may mắn vì không ở nhà vào lúc này, bằng không, có khi sẽ bị kéo đi dạo phố như trạng nguyên thời xưa mất.
Tống Đông Đông được tin nhà mình sắp lên thủ đô thăm chị, lập tức vùng dậy thu dọn quần áo.
Cậu ngó xuống gầm giường, mở hộp bách bảo móc ra mấy thứ, đó là những món đồ chơi bằng gỗ mà cậu đã nhờ bác thợ mộc trong thôn làm cho Đại Bảo với Tiểu Bảo.
Sau khi báo đăng tin Tống Thời Hạ thi đỗ thủ khoa ban khoa học tự nhiên của thủ đô, quầy hàng của Tống Xuân Hạ và chồng ngày càng đắt khách hơn.
Các khách quen đều biết chị ấy là chị ruột của Tống Thời Hạ nên nhiệt tình hỗ trợ loan tin cho cả thị trấn cùng biết, bà chủ quầy lẩu cay này chính là chị gái của thủ khoa ban khoa học tự nhiên của thủ đô.
Mặc dù đã có cửa hàng nhưng hai vợ chồng Tống Xuân Hạ vẫn đẩy xe bày hàng ngoài cửa tiệm.
Lẩu cay chủ yếu dựa vào hương thơm nồng cay của nó để thu hút khách ghé qua, bày hàng bên ngoài cũng tiện cho khách, họ có thể lựa chọn ăn ở bên trong tiệm mà cũng có thể mang đi.
Tống Xuân Hạ không giấu tin, thẳng thắn bày tỏ chuyện em gái mình đã chỉ đạo và hỗ trợ gia đình chị ấy làm buôn bán thế nào.
Mọi người nghe được đều cảm thán, quả không hổ là thủ khoa, đầu óc của người học giỏi vẫn cứ nghĩ sâu nghĩ rộng hơn người thường.
Mấy tháng đầu năm, quầy hàng của nhà Tống Xuân Hạ từng gặp cạnh tranh không lành mạnh.
Bên kia giảm giá thấp để giành giật khách với nhà chị ấy.
Mặc dù hương vị bên đó khá xoàng nhưng giá cả hạ rất sâu, nhiều khách cảm thấy ăn lẩu cay nào mà chẳng cay, cho nên thích chọn giá rẻ cho tiết kiệm, khiến cho tình hình kinh doanh nhà Tống Xuân Hạ giảm sút đi nhiều.
Nhưng sau khi báo chí địa phương lên tin về em gái Tống Xuân Hạ, quầy hàng của nhà chị ấy lại nhanh chóng đắt khách.
Thậm chí còn hơn trước rất nhiều, giờ cơm mỗi ngày đều thấy những dãy dài xếp hàng đợi mua.
Tống Đông Đông đạp xe lên thị trấn.
Mặc dù cậu còn hơi lùn, phải ghé người bên dưới thanh ngang chứ không trèo qua thanh ngang ngồi lên yên xe như người lớn nhưng cậu vẫn rất thích đạp xe.
Tới quầy chị gái, cậu dừng xe, hô to:
“Chị ơi, chị Hạ Hạ gọi điện về, nói là sắp tổ chức tiệc mừng lên đại học ở nhà hàng thủ đô, bảo nhà ta lên đấy một chuyến.”
Khách hàng quanh đó đều nghe thấy, đồng loạt quay lại nhìn.
Tống Đông Đông ưỡn n.g.ự.c tự hào, ừ, cậu cố ý nói ở ngay đây cho người ta biết đó.
Quả nhiên, hàng dãy khách dài đang xếp hàng trước quầy bắt đầu sôi nổi bàn tán.
“Thật là vẻ vang nhỉ, thi đỗ thủ khoa chắc phải được thưởng to lắm, còn tổ chức tiệc ở tận nhà hàng thủ đô cơ mà, chậc chậc.”