Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 510

Hàn Dung không đặt được phòng riêng ở nhà hàng.

Hơn nữa, số lượng khách nhà bà quá lớn, có phòng riêng cũng không đủ kê bàn nên bữa tiệc mừng này phải đặt ở phòng ăn tầng hai của nhà hàng.

Tống Thời Hạ không có ý kiến gì, với cô, chỉ cần nhớ được nhà mình đặt bàn số bao nhiêu là được.

Bữa tiệc mừng lần này nhà Tống Thời Hạ mời khá nhiều khách.

Bạn bè người quen của hai vợ chồng đều sẽ được thông báo, có những người còn chủ động gọi tới hỏi chừng nào mới tổ chức chúc mừng.

Người ta vồn vã như thế là bởi Tống Thời Hạ là thủ khoa ban khoa học tự nhiên.

Nếu xếp ở cổ đại thì chính là trạng nguyên, là Văn Khúc Tinh hạ phàm, nhà nào có trẻ con đều muốn đưa tới hòng mong lây dính chút phúc phần.

Hàn Dung đặt tám bàn lớn, mời toàn bộ người quen tới.

Tống Thời Hạ bắt gặp rất nhiều gương mặt quen thuộc trong đám đông, có những gương mặt thường xuyên gặp ở trường, đó là những đồng nghiệp của Quý Duy Thanh.

Điều khiến Tống Thời Hạ bất ngờ là, cũng vào lúc này, trên tầng hai có hai bàn tiệc, là tiệc cưới của Vu Phương.

Thật quá trùng hợp.

Khi chọn ngày đặt tiệc, Vu Phương cũng không biết hôm nay nhà Tống Thời Hạ tổ chức tiệc mừng thi đỗ.

Nếu biết, nói thế nào cô ta cũng sẽ không chọn ngày này, thật xấu hổ.

Bàn tiệc cưới của cô ta bao gồm bốn món mặn, ba món chay và hai món nguội, một món canh.

 

Trước đó cô ta còn hết sức đắc chí vì cảm thấy tiệc cưới lần thứ hai của mình mà còn linh đình hơn cả tiệc cưới lần đầu của người khác.

Nhưng sau khi nhìn sang bàn tiệc nhà họ Quý, cô ta chỉ cảm thấy thật mất mặt.

Bàn tiệc bên kia chỉ là tiệc mừng thi đỗ, ấy vậy mà chẳng thiếu thứ gì, vây cá, tổ yến, tay gấu, …

Có khi ông bà Quý đã phải dốc cạn hầu bao để tổ chức tiệc này.

Vu Phương chỉ có thể tự an ủi trong lòng rằng, cố tình làm lớn như vậy chỉ để cho có mặt mũi thôi.

Ăn xong bữa này, có khi nhà hàng xóm phải thắt lưng buộc bụng ăn cơm độn vài tháng.

Nhưng, cô ta có thể tự kiềm chế được bản thân, lại không thể kiềm chế được ánh mắt và lời nói của người ngồi cùng bàn.

“Nhìn bàn tiệc nhà người ta kìa, gia đình đó có địa vị thế nào vậy?”

Bà Vu vui vẻ khoe ra:

“Đấy là tiệc mừng con dâu và con gái thi đỗ đại học của nhà hàng xóm tôi đấy, con dâu người ta xuất thân nông thôn, không ngờ lại có thể thi được thủ khoa cơ, đám người nhà quê này đúng là khó lường.”

DTV

“Ấy chà, chúng ta gặp trúng tiệc mừng của thủ khoa cơ à, hay là qua mời người ta một ly?”

Vu Phương tức đến run người, tay đã siết chặt dưới gầm bàn, nhưng ngoài mặt vẫn cố nặn ra một nụ cười gượng gạo.

Có điều, anh chồng mới không đủ tinh ý, không hề nhận ra, còn đứng lên sang khu bên đó mời rượu.

Vu Phương gượng gạo cười cười, đối mặt với người mình ghét nhất lại còn phải ra vẻ vui sướng chúc mừng người ta thi đỗ, lòng uất nghẹn khó tả.

Tống Thời Hạ đã trông thấy Vu Phương, nhìn cô ta tức nghẹn mà vẫn phải nhẫn nhịn, cô chỉ muốn bật cười.

 
Bình Luận (0)
Comment