Thấy vợ trước đứng dậy, Hoắc Khải vội đứng lên theo, vờ như muốn vào nhà vệ sinh.
Trần Kiều cảm thấy thái độ của chồng mình hôm nay rất khác lạ, nhưng cô ta không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng anh ta muốn tìm cơ hội để tạo dựng quan hệ với giáo sư Quý mà thôi.
Giáo sư Quý đã từng dạy Hoắc Khải môn toán cao cấp, nhưng đó là môn chung, lớp rất đông, nghe nói ba lớp học chung với nhau ở đại giảng đường.
Về cơ bản hai bên không có qua lại gì, Hoắc Khải muốn nương ‘tình thầy trò’ để gây dựng quan hệ, sợ là sẽ thất bại thôi.
Trần Kiều đã từng hỏi Tống Thời Hạ, giáo sư Quý có ấn tượng gì với Hoắc Khải không.
Tống Thời Hạ cho cô ta biết, giáo sư Quý chỉ nhớ được Hoắc Khải là đồng nghiệp dạy cùng trường, hoàn toàn không nhớ anh ta từng là học trò của mình.
Hoắc Khải sải bước đuổi theo vợ cũ ra đến bên ngoài.
“Mộng Tuyền, trùng hợp quá.”
Lý Mộng Tuyền nhìn chồng trước, lòng chợt nảy lên một kế.
“Hoắc Khải, sao anh lại ở đây?”
Hoắc Khải vội vàng nói hết ngọn nguồn, Lý Mộng Tuyền nhanh chóng xác định được phương hướng hành động tiếp theo.
Đó là có thể từ chỗ Hoắc Khải để lại gần gia đình họ Quý.
Vợ mới của Hoắc Khải là bạn cùng thôn với vợ giáo sư Quý, mối quan hệ này thậm chí còn gần gũi và dễ sử dụng hơn là thông qua vợ mới của em họ.
Vợ mới của em họ nhìn là biết con cái nhà tầm thường.
Lý Mộng Tuyền không thích kiểu phụ nữ có vẻ mặt cau có khổ hạnh như thế, nhìn đã thấy khắc chồng.
“Hoắc Khải, tôi biết tôi không nên nhờ anh giúp, tôi cũng không có mặt mũi nào làm thế, nhưng hiện giờ tôi thật sự không chịu nổi nữa.”
Lý Mộng Tuyền vừa nức nở vừa kéo tay áo lên.
Bấy giờ Hoắc Khải mới nhận ra, giữa ngày hè nóng bức mà Lý Mộng Tuyền vẫn mặc áo dài tay, che chắn kín mít, thật không giống phong cách của cô ta ngày trước.
Ngày còn ở nông thôn, cứ vào hè là Lý Mộng Tuyền nhất quyết muốn mặc váy áo ngắn tay, nhưng giờ về thành phố, lấy chồng nhà giàu lại ăn mặc bảo thủ hẳn.
Hoắc Khải ngó xuống nhìn, vô cùng chấn kinh khi thấy những vết thương chi chít trên cánh tay vợ cũ.
Anh ta phẫn nộ rít lên: “Nó đánh cô à?”
Lý Mộng Tuyền ngậm ngùi nức nở:
“Phải, anh ta là thứ súc vật chứ không phải người, ngày ngày uống rượu, cứ có rượu vào là lại đánh tôi. Tôi biết vì sao anh ta lại như thế.
Vợ trước lấy anh ta 5 năm vẫn không sinh được một đứa, tôi lấy anh ta mấy năm cũng không sinh được. Anh còn nhớ chúng ta vừa kết hôn là tôi đã có thai không?
Cho nên, vấn đề là ở anh ta, anh ta vô sinh, hẳn anh ta cũng biết nên tính tình mới biến thái, thích đánh đập gây thương tổn người khác.”
Hoắc Khải không ngờ cuộc sống mới của vợ cũ trông bề ngoài chỉn chu ngăn nắp mà bên trong lại khổ sở cỡ này.
Anh ta đau lòng đến mất cả lý trí, kéo tay Lý Mộng Tuyền muốn đi đòi lại công bằng cho cô ta.
Lý Mộng Tuyền lại không muốn trở mặt với nhà chồng vào lúc này, thế là hai người giằng co một lúc, vô tình va phải Tống Thời Hạ đang đi ra ngoài.