Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 524

Diêu Tuyết dỗi:

“Được rồi, ba nói thế nào cũng đúng hết, vậy ba mua cho con chục bộ đi, nhớ để con đứng tên, lúc nào con chán con sẽ lôi ra xem.”

Ông Diêu thờ ơ bảo: “Một bộ tứ hợp viện mới mấy đồng, mười bộ chứ gì, cứ chờ đấy.”

Tống Thời Hạ và anh trai đến đúng lúc chị dâu và chú Diêu cha chị ấy có vẻ đang có mâu thuẫn.

Bầu không khí không được hài hòa lắm, một người ngồi ở sô pha ngoài phòng khách, một người ngồi trong phòng ăn.

Diêu Tuyết thấy Tống Thời Hạ tới mới cố gắng nặn ra được một nụ cười.

“Em đến chơi à, đây là ba chị, em cứ gọi bác là được.”

Ông Diêu vừa trông thấy Tống Thời Hạ đã hết sức kinh ngạc.

Trước ông ấy còn cho rằng Tống Thời Hạ là một cô thôn nữ chất phác, áo sơ mi quần đen, tóc tết hai bên, da ngăm đen, cười lên sẽ khoe hai hàng răng trắng, đây chính là ấn tượng cố hữu của ông ấy về những cô thôn nữ.

Nhưng cô gái trẻ trước mắt hoàn toàn không giống một cô con gái nhà nông.

Da cô ấy trắng bóc, vóc dáng thon thả, mắt sáng mày ngài, thần thái mẫn tiệp và trí thức toát ra từ từng cử chỉ, trông cứ như một cô giáo nhã nhặn dịu dàng.

Ông Diêu định thần lại sau mấy giây ngạc nhiên, cười cười chào hỏi.

“Vị này… là đồng chí Tiểu Tống à?”

Diêu Tuyết bất mãn nói: “Ba gọi xa lạ thế làm gì.”

Ông Diêu xấu hổ đáp:

 

“Thì ba cũng sợ nhiệt tình quá làm người ta ngại, cô bé còn nhỏ tuổi mà, dễ ngượng ngùng mất tự nhiên, với cả, chẳng phải con cứ luôn nói ba cười lên trông đáng sợ hay sao.”

Tống Thời Hạ âm thầm quan sát cha vợ tương lai của anh trai.

Thành thật mà nói, thẩm mỹ của mấy vị có tiền thời này rất giống với mấy ông chủ mỏ than mới phất lên của đời sau.

Mười ngón tay đeo đủ kiểu nhẫn vàng nhẫn ngọc, trên cổ đeo dây chuyền vàng sợi thô, mặc chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn màu đỏ sậm, đi đâu cũng phải có một đàn vệ sĩ đi cùng.

Ầy, đột nhiên thấy lo cho anh trai quá.

DTV

Chút tiền dành dụm của anh ấy đối với người ta chắc chỉ là hạt cát, chẳng có lấy một chút khả năng cạnh tranh nào.

“Cháu gái à, cháu cứ gọi bác là được rồi, bác chắc cũng phải hơn tuổi cha mẹ cháu, à đúng rồi, ô tô của cháu đã được đưa tới đây, có muốn đi lái thử không?”

“Có chứ ạ, cháu cũng mới lấy được bằng lái rồi.”

Trong gara có một chiếc Volkswagen Beetle màu trắng.

Tống Thời Hạ biết kiểu xe này, 30 năm sau mẫu này sẽ bị ngừng sản xuất, hiện giờ cũng chỉ có 3 nhà máy lắp ráp xe này, những nhà máy còn lại đều đã đi vào sản xuất mẫu khác.

Ông Diêu đi bên cạnh, giải thích:

“Chiếc này tốc độ không cao, nhưng dễ lái, chống va chạm tốt, bên này đường xi măng còn chưa trải đến nông thôn, nếu mà mua xe quá đắt, xước xát sẽ rất xót ruột.

Ở nước ngoài, có tiền người ta hay mua loại xe nhỏ như thế này, trông nó nhỏ thế thôi nhưng nội thất và sức chứa không kém gì các mẫu khác.”

Tống Thời Hạ hết sức vừa lòng với chiếc xe này, màu sắc cũng rất ổn.

Cô thích thú vuốt nhẹ lớp sơn trắng: “Xe này hẳn là đã được tu tạo lại rồi đúng không ạ?”

 
Bình Luận (0)
Comment