Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 526

“Rượu anh đào liệu có mùi rượu không?”

Tống Thời Hạ bất đắc dĩ bảo:

“Anh, chuốc say người ta rồi thì anh còn thổ lộ tâm tình trình bày quyết tâm thế nào được.

Rượu anh đào khá nhẹ, chỉ hơi chuếnh choáng thôi, nhưng vẫn còn giữ lại phần nào lí trí, sau khi tỉnh rượu sẽ không sợ mất mặt.”

Em gái nói chí lí, quả nhiên có học có khác, thật là thông minh.

“Cảm ơn em, không uổng công anh thương em nhất nhà, lần sau muốn gì cứ nói, anh sẽ lại mua cho.”

Tống Thời Hạ cười cười.

“Thôi, mua cho em cái xe có lẽ đã vắt kiệt vốn lưu động của anh rồi, anh cứ tập trung phấn đấu cưới chị Diêu Tuyết về nhà đi đã, sớm ngày cho em ăn tiệc cưới, thế là được.”

Tống Thu Sinh nghiêm trang giơ tay đảm bảo.

“Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”

Khi Tống Thời Hạ vào trong nhà, trên bàn đã có một chiếc hộp gỗ hình lập phương.

Diêu Tuyết thè lưỡi với cô một cái.

“Quà của ba chị cho em, mở ra xem xem.”

Tống Thời Hạ chợt có một dự cảm chẳng lành.

Cô mở hộp quà ra, quả nhiên trong đó là một đôi vòng tay phỉ thúy, nhìn màu sắc là biết ngọc hiếm, cực kì đắt tiền.

Món quà này quá đắt giá rồi.

“Bác, quà này quá quý, cháu không dám nhận.”

Diêu Tuyết che miệng cười:

“Bán đi thì đúng là giá rất cao đó, nhưng nhà chị có làm bên mảng khai thác ngọc, lấy của nhà tặng em nên thực ra không đáng bao tiền, em cứ nhận đi, không phải ngại.”

Tống Thời Hạ âm thầm cười khổ.

Đôi vòng này chắc chắn là phỉ thúy hạng Đế Vương Lục, nhận thì ngại mà không nhận thì lại xa cách quá, nhưng chuyện của anh trai còn chưa đi đến đâu, cô cũng rất khó xử.

 

Có điều…

Tống Thời Hạ chợt nở nụ cười tươi rói.

“Vậy cháu xin nhận ạ.”

Ông Diêu cũng vui vẻ cười bảo:

“Đôi vòng này vốn được chế tạo cho cháu mà, cháu không chịu nhận thì cũng chẳng biết phải làm gì với nó.”

Chẳng trách mỗi lần trò chuyện, chị Diêu Tuyết đều thích nắm tay cô, thì ra là để đo cỡ tay.

Quý Yên Nhiên và bạn học hẹn gặp nhau ở nhà sách Tân Hoa, khi cô ấy vừa tới đã thấy hai nam sinh nói nhiều nhất lớp có mặt ở đó.

Hai người bạn trông thấy Quý Yên Nhiên nhưng không nhận ra cô ấy ngay.

DTV

Quý Yên Nhiên chủ động đi tới chào hỏi.

“Hai bạn tới lâu chưa?”

Một bạn nam hơi ngạc nhiên một lát, sau đó ngập ngừng hỏi: “Cậu là… Quý Yên Nhiên?”

Quý Yên Nhiên thoải mái gật đầu.

“Tôi đây, không nhận ra tôi à?”

Hai bạn nam đều ngơ ngác nhìn Quý Yên Nhiên, cô bạn này thực sự đã khác hẳn trước đây, họ không thể nhận ra.

Cậu bạn gầy gò như khỉ với gương mặt lấm tấm mụn trứng cá vội khen:

“Cậu trông khác quá, xinh hơn hồi trước nhiều, hồi trước mà cậu không để tóc dài thì chắc bọn tôi không biết cậu là con gái đâu.”

Bạn nam kia vội vàng huých khuỷu tay nhắc nhở bạn mình.

“Trần Vệ Đông không có ý gì đâu, cậu ấy nói không biết lựa lời thôi, cậu đừng để ý nhé.”

Trần Vệ Đông ấm ức biện giải cho bản thân:

“Tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi mà, Quý Yên Nhiên giờ đâu có khó coi gì đâu?

Nhưng hồi cấp ba trông cậu ấy ý như thằng đàn ông tóc dài thật mà, chúng ta còn từng thảo luận rằng liệu sau này cậu ấy có lấy chồng được không nhỉ.”

 
Bình Luận (0)
Comment