Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 530

Tống Thời Hạ đang ở trong bếp pha chế nước sốt.

“Em còn tưởng Yên Nhiên với các bạn tụ tập là tới tiệm ăn cơ, không ngờ lại tới nhà bạn nào đó tự làm cơm.

Biết thế để con bé mang theo bánh mì ruốc, con bé không biết nấu nướng, chưa biết chừng sẽ bị người ta nói ra nói vào.”

Tống Thời Hạ hiểu rất rõ những mối quan hệ lằng nhằng trong quần thể nhỏ kiểu đó.

“Không sao đâu, mấy đứa không có tiền mua thịt, anh đã tặng cho miếng thịt bò với ba con cá trích rồi.

Nhận đồ của nhà ta thì cũng phải biết điều chút, Yên Nhiên có gác chân xem tivi không làm gì cũng sẽ không có ai nói con bé đâu.”

Tống Thời Hạ lắc đầu, anh cô không hiểu năng lực cô lập, bài xích của những nhóm người kiểu này.

“Lát em làm tôm xong thì anh mang qua bên kia một đĩa, coi như là món Yên Nhiên góp vào liên hoan.”

Tống Thu Sinh trêu em gái: “Hầm một nồi thịt to thế này, ta múc một bát qua đó là được rồi còn gì.”

Tống Thời Hạ cười cười, giải thích:

“Tôm rẻ hơn, Yên Nhiên sẽ hiểu, anh không hiểu được đâu, đi nhóm lửa cho em đi.

Bác Diêu tặng em món quà quý thế, hay là anh đi ở rể nhà người ta luôn đi, chứ quà đó đắt quá, em gái anh không trả lễ được.”

Tống Thu Sinh bất đắc dĩ mắng em:

“Người ta tặng quà em thì em cứ nhận đi, nhiều chuyện, anh em không có bản lĩnh hỗ trợ trả được chắc.

Diêu Tuyết còn không bảo anh ở rể, sợ đụng chạm đến lòng tự ái của anh, chỉ có cô em ruột anh đây ngày ngày khuyến khích anh đi ở rể, để mẹ nghe thấy lại mắng cho tối mặt.”

 

Tống Thời Hạ thè lưỡi:

“Thì em chỉ dám giỡn trước mặt anh thôi chứ nào dám nói trước mặt mẹ, mẹ mà biết em nhận món quà đắt thế, có khi ngất ra đấy luôn đó.”

Đồ ăn được đưa lên bàn, Quý Yên Nhiên ngồi vào ghế, đầu óc vẫn như đang trên mây.

Từ sau khi bốn mắt thổ lộ với cô ấy, cô ấy bắt đầu cảm thấy chột dạ khó hiểu, như thể mọi người đều đang nhìn mình bằng ánh mắt trêu chọc vậy.

Cô ấy biết có lẽ đó chỉ là cảm giác do mình mẫn cảm nghĩ nhiều mà thôi.

Nhưng khi mấy cô bạn kia chụm đầu thì thào, thỉnh thoảng lại liếc sang phía cô ấy cười cười khiến Quý Yên Nhiên cảm thấy rất khó chịu.

Có ai đó gõ cửa, Quý Yên Nhiên vội đứng lên đi khỏi phòng.

Ngoài cửa là anh Thu Sinh.

“Chị dâu em làm món tôm hấp cay, bảo anh mang qua, coi như là đồ ăn em làm góp vào.”

Tống Thời Hạ đi đón Quý Yên Nhiên về nhà.

Tống Thu Sinh tiễn em gái ra cửa, cười ngây ngô không ngừng, lòng anh ấy kích động đến không nói nên lời.

DTV

Chiếc ô tô này không phải tặng không cho em gái rồi, vào những lúc quan trọng, cô em ruột vẫn cứ là người đáng tin nhất.

Không biết bác Diêu và em gái anh ấy đã trò chuyện những gì, nhưng lúc ăn cơm, ông ấy nói rằng muốn tới quê nhà mình, chọn ngày nào thích hợp để cho anh ấy và Diêu Tuyết đính hôn.

Tin vui bất ngờ này, theo như Tống Thu Sinh đoán thì công hoàn toàn thuộc về cô em thông thái của mình.

Nếu không có cô em này, chỉ sợ phải hai năm nữa anh ấy mới có thể cưới được Diêu Tuyết.

Một chiếc ô tô đổi lấy cái kết sớm viên mãn cho tình yêu của mình, Tống Thu Sinh cảm thấy mình vớ được món hời to rồi.

 
Bình Luận (0)
Comment