Cô nàng không hòa đồng với con gái mà chỉ thích làm bộ làm tịch chơi bóng rổ bóng đá với đám con trai, nhưng lúc người ta thi đấu trong giờ thể dục cũng đâu có gọi cô nàng đâu.
Ai mà ngờ được, vừa tốt nghiệp cấp ba, Quý Yên Nhiên đã lột xác từ vịt con xấu xí hóa thành thiên nga trắng muốt, làm cô ta không dám đứng cạnh cũng không dám liếc nhìn.
Quý Yên Nhiên trở nên xinh đẹp như thế dường như lại càng khiến cô ta trông xấu xí quê kệch hơn.
Trên đường về, Tống Thời Hạ thấy Quý Yên Nhiên không vui, bèn hỏi: “Em sao thế?”
“Chị dâu, em có người bạn gặp chuyện thế này…”
Tống Thời Hạ bật cười: “Ừm, cứ kể đi, chị nghe đây.”
Quý Yên Nhiên biết ngay chị dâu đã đoán được, bèn bất chấp xấu hổ, thuật lại chuyện bị người ta tỏ tình bất thình lình.
Phản ứng đầu tiên của Tống Thời Hạ lại là cảm thấy vui mừng cho cô bé.
“Sao lại không vui chứ, có người thích em chứng tỏ em rất tốt nha.”
Quý Yên Nhiên vô thức nhếch miệng cười:
“Thực ra lúc cậu ta tỏ tình, trong khoảnh khắc ấy em đã ngây ra, nhưng trong lòng thực sự rất vui vẻ, em thế mà cũng có người yêu thầm.”
Nhưng sau đó, giọng cô ấy lại trở nên rầu rĩ:
“Nhưng em không biết nên xử lí thế nào, ấn tượng của em về cậu ta chỉ là hàng tuần được tuyên dương dưới cờ thôi, thành tích học tập của cậu ta rất tốt, nhưng em chẳng quen biết gì cậu ta cả, em hơi sợ.”
“Mà mấy bạn nữ kia cứ luôn miệng nhao nhao nói làm em xấu hổ quá, chỉ muốn tìm cái lỗ nào chui xuống luôn cho rồi.”
Tống Thời Hạ hiểu được:
“Chị hiểu, ý kiến của chị là nếu em muốn thử yêu đương và không thấy bài xích người ta thì em có thể thử tiếp xúc, còn nếu em chẳng hề tò mò gì về cậu ta thì cứ quyết đoán mà từ chối đi.”
Cô phân tích thêm cho em chồng:
“Hiện giờ trong lòng em có lẽ thấy rất mờ mịt và hoang mang, điều khiến em thấy vui là có người tỏ tình với em chứ không phải vì em có tình cảm với người ta.
Em lại cảm thấy thực khó chịu vì bị người ta nói mình với người kia có liên quan, có phải thế không?”
Quý Yên Nhiên gật đầu thật mạnh:
“Đúng ạ, em cảm thấy em không thích cậu ta đâu, cậu ta gầy gò quá, mà em cứ có cảm tưởng cậu ta như anh trai em ấy.
Rất nghiêm nghị, không dễ chơi chung, chưa biết chừng về sau biến thành ông cụ non.”
Tống Thời Hạ dở khóc dở cười:
“Vậy thì cậu nhóc kia đáng thương nhỉ, mọt sách phần lớn đều như thế mà, anh em chỉ có bề ngoài trông nghiêm nghị thế thôi, tâm hồn lại rất thú vị.”
Quý Yên Nhiên nhún vai:
“Chị ấy à, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi thôi, tóm lại là em sẽ không thể kết một người giống như anh em được.
Cậu ta quá nhỏ yếu, chưa biết chừng em còn phải bảo vệ cậu ta nữa, nhỡ đâu có ngày đùa giỡn cho cậu ta một đ.ấ.m lăn ra đất thì phải làm sao.”
Tống Thời Hạ biết cậu bé kia coi như không có hi vọng gì rồi, đầu tiên là phương diện ngoại hình đã không đạt tiêu chuẩn.
“Em không thích thì lần sau nên nói rõ với cậu ta, nhất định phải từ chối thật cương quyết và rành mạch, đừng để người ta có ảo tưởng gì.”
DTV
Tránh về sau sinh chuyện phiền toái không cần thiết.
Quý Yên Nhiên ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, em hiểu.”