Nếu được lựa chọn, đương nhiên phải chọn điều kiện sinh hoạt thoải mái nhất rồi.
Nhà họ Tống ở những phương diện khác thế nào chưa rõ, nhưng chắc chắn đã thể hiện sự tôn trọng hết sức đối với con dâu và nhà thông gia tương lai.
Ở nông thôn, mấy ai chịu hao tốn tiền tài công sức để cưới con dâu như thế đâu.
Ông bà Tống đã tỏ rõ thái độ trân trọng nhà gái, ông Diêu cũng cảm thấy tướng mạo hai người này thật thà chất phác, không sợ con gái gả tới nhà người ta sẽ phải chịu khổ.
Hai bên ngồi vào bàn, ông Diêu xưa nay thích vào thẳng chủ đề, dù là bàn chuyện làm ăn hay chuyện nhà cũng đều theo phong cách này cả.
Ông ấy lên tiếng trước:
“Con gái tôi với Thu Sinh nhà anh chị quen nhau, chuyện này tôi không phản đối, hai đứa nhỏ có thể đi đến bước nào là chuyện của chúng nó.
DTV
Tôi là ba con bé, tôi ủng hộ con gái tôi tự do yêu đương, tôi cũng có vốn liếng để nó có thể sống sung sướng cả đời.
Tôi ủng hộ tình yêu của hai đứa chúng nó chỉ là muốn cho con gái tôi được vui vẻ mà thôi.
Chứ tôi nói thật, điều kiện gia đình anh chị hơi hạn hẹp, tôi không có ý chê bai gì, nhưng thực sự thì xuất thân là điều đầu tiên quyết định kiến thức của một người.”
“Trước kia tôi cũng từng phản đối hai đứa đến với nhau, khiến hai cha con lục đục không vui, cho nên hiện giờ tôi đã nghĩ thoáng hơn.
Nếu về sau Thu Sinh cưới con gái tôi, nhà anh chị cho bao nhiêu lễ hỏi, tôi cho con bé gấp đôi làm hồi môn.
Tôi không có ý khác, chỉ muốn cho con bé sau khi kết hôn có thể sống thoải mái như trước đây mà thôi.”
Ông thông gia tương lai nói một tràng dài, khiến cho ông bà Tống ngây người.
Thế là có ý gì nhỉ?
Tống Thời Hạ tủm tỉm cười, bưng khay vào nhà.
“Chú Diêu, đi đường chắc vất vả lắm, chú thử chén trà Thiết Quan Âm cháu mới pha xem thế nào.”
Thấy Tống Thời Hạ xuất hiện, ông bà Tống thở phào nhẹ nhõm.
Trông thấy Tống Thời Hạ, thái độ của ông Diêu cũng hòa hoãn hẳn đi.
“Trà cháu tự pha, chắc chắn phải tỉ mỉ thưởng thức mới được.”
Từ lúc ở ngoài cửa, Tống Thời Hạ đã nghe ra ông Diêu cố tình nói mấy lời như thế để đe dọa cha mẹ cô.
Mặc dù cô biết ông ấy làm thế chỉ vì thương con gái nhưng cha mẹ cô đều là những người nông dân chân chất, đâu từng phải đối mặt với thông gia hùng hổ khắt khe như thế.
Tống Thời Hạ đưa mắt cho cha mẹ, ý bảo họ đừng nóng vội.
“Bác ạ, ba mẹ cháu làm nông cả đời, đã quen với cách nói chuyện bộc trực, giờ lại là lúc bàn chuyện lớn của anh trai cháu, không tránh khỏi sẽ thấy căng thẳng lo lắng.
Bác có gì cứ nói thông tục dễ hiểu nhất cho họ không phải nghĩ xa xôi, hai bên cũng dễ hiểu ý nhau.”
Ông Diêu nhấp ngụm trà, nheo mắt hưởng thụ hương trà dìu dịu.
“Không vội, bác còn tính ở đây mấy hôm, chúng ta cứ từ từ trao đổi cũng được.”
Bà Tống không biết phải làm sao, ý ông thông gia là việc hôn nhân này được hay không được đây?
“Cháu mời bác đi tham quan nhà cháu một lát, vườn nhà cháu cũng có trồng cấy ít rau dưa ngon.”