Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 557

Tống Thời Hạ ra vẻ kinh ngạc: “Xin hỏi chị là? Hình như tôi chưa từng gặp chị trong thôn bao giờ.”

“Tôi là chị dâu của Trần Kiều, cô chỉ nói dứt khoát một câu, giúp hay không giúp.”

DTV

Tống Thời Hạ lắc đầu: “Về trường tôi rất bận việc học, nhà chị tốt nhất vẫn nên viết thư đi.”

Chị dâu Trần Kiều tức tối nhổ một bãi nước miếng xuống đất, hầm hừ nói với mẹ chồng: “Mẹ, về đi, người thôn Tống Gia này kênh kiệu lắm, không giúp đâu.”

Tống Thu Sinh tức giận định bước ra nói chuyện, Tống Thời Hạ đã nhanh tay giữ anh ấy lại, lắc lắc đầu ra hiệu.

“Sao không để anh mắng trả? Em không thấy thái độ của họ thế nào à?”

Tống Thời Hạ bất đắc dĩ bảo:

“Anh, anh đàn ông đàn ang cãi nhau với họ làm gì, họ mà nổi tính chơi xấu, lăn ra đất ăn vạ thì anh có mười cái lí cũng không cãi lại được, hơn nữa, đây còn đang là ngay cửa nhà ta, cãi cọ ồn ào không hay.”

Tống Thu Sinh không cam lòng:

“Bọn họ nhờ người ta mà còn dám khinh khi trợn mắt, lại còn nhổ ra đất, sao loại người này lại cùng thôn với mình được nhỉ.”

Tống Thời Hạ an ủi anh:

“Anh đừng bực, tức giận vì loại người này chẳng đáng đâu, người bên thôn đó chẳng phải toàn là như thế sao, đâu phải lần đầu mình gặp.”

Buổi tối trước khi đi, bà Tống trò chuyện riêng với Tống Thời Hạ, đề cập đến chuyện đưa Tống Đông Đông lên thủ đô học cấp ba.

“Trường trung học thị trấn ta đông quá, một giáo viên phải phụ trách nhiều học sinh lắm, mà em con giỏi lắm cũng chỉ thi được vào một trường cao đẳng.

 

Mẹ muốn chuyển trường cho nó lên trường con học, giáo viên thành phố đều tốt nghiệp đại học ra, chưa biết chừng dạy tốt hơn ở thị trấn.”

Trước đó Tống Thời Hạ cũng đã cân nhắc đến vấn đề cho em mình học cấp ba ở đâu, nhưng thấy trong nhà không ai để ý nên cô cũng không đề cập tới.

Nhà khác nhắc đến chuyện con mình có thể lên học trường trung học ở thị trấn là đã mừng rồi, vì trường trong thị trấn đã có chất lượng cao hơn nông thôn, nhưng cha mẹ cô có vẻ còn chưa yên tâm.

Cũng may thời này không hạn chế học lại hay lưu ban, mặc dù thi không đỗ cũng có thể học lại từ đầu.

Tống Đông Đông biết tin mình có thể chuyển trường lên thủ đô thì hưng phấn vô cùng.

Cậu tíu tít nói với chị gái: “Chị, vậy có nghĩa là em có thể sang nhà chị ăn cơm hàng ngày cũng được đúng không?”

Tống Thời Hạ vô tình chọc vỡ bong bóng ảo tưởng của cậu em:

“Em mơ hơi xa rồi, nhà chị ở cách trường khá xa, em mà tới đó học thì phải trọ ở trường.”

Tống Thời Hạ bàn với mẹ, cô muốn cho Tống Đông Đông trọ lại ký túc trường, cuối tháng sẽ đón về nhà cô, cải thiện vài bữa.

Tống Đông Đông tức thì ỉu xìu.

“Trọ ở trường làm gì, em không thích đâu.”

Hồi cấp hai cậu cũng phải trọ ở trường, một căn phòng hơn 40 học sinh, nằm chung giường lớn.

Tối nào cũng vậy, nào là tiếng ngáy như kéo bễ, nào là mùi hôi chân, cậu khó chịu lắm rồi.

Vất vả lắm mới thi vào được cấp ba, tưởng thoát khỏi khổ ải đó rồi, nay lại bắt cậu trọ ở trường nữa à?

 
Bình Luận (0)
Comment