Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 559

“Kiều Kiều, anh biết em không thích anh gặp Lý Mộng Tuyền nhưng anh là chồng em mà, em có thể rộng rãi phóng khoáng một chút, những lúc như thế này đừng trở tính được không?”

Trần Kiều chợt cảm thấy vừa tức cười lại vừa thất vọng.

“Ý anh là tôi hẹp hòi ích kỉ, ghen tuông vô cớ nên không chịu giúp đỡ, phải không?

Được thôi, anh muốn nói sao thì nói, muốn nghĩ gì thì nghĩ, muốn đi, anh tự đi cũng được, dù sao đối với anh, tôi chỉ là một kẻ hẹp hòi.”

Trần Kiều nản lòng thối chí:

“Lại nữa, anh còn đang là chồng tôi, nhưng anh lại chưa bao giờ là một người chồng đủ tư cách.

Anh cưới tôi chỉ vì tôi có thể làm bảo mẫu miễn phí cho nhà anh, có thể giúp anh nuôi dạy con nhỏ.

Trong lòng anh chỉ có Lý Mộng Tuyền, không cần phải lừa mình dối người làm gì.”

Hoắc Khải bối rối sợ hãi biện bạch:

“Em đừng nói linh tinh, anh với Lý Mộng Tuyền đã kết thúc rồi, em nói xem cả ngày em cứ nghĩ vớ vẩn những gì thế.

Anh không hề coi em là bảo mẫu, em là mẹ của hai đứa nhỏ mà.”

Trần Kiều vừa bỏ sách vở vào túi vừa nói:

“Là thế nào, tự anh biết rõ trong lòng, hôm nay tôi không muốn tranh cãi với anh nữa, chuyện đến đây thôi.”

 

Hoắc Khải vội bước tới kéo cô ta lại.

“Em định đi đâu? Ở đây em làm gì có chỗ nào khác, đừng có chạy lung tung.”

Trần Kiều cúi đầu, tự giễu:

 

“Tôi chỉ lên thư viện ôn tập thôi. Chắc anh không biết hệ bổ túc văn hóa bên kia đã cho đăng kí báo danh rồi nhỉ.

À, đương nhiên anh không biết rồi, anh đã bao giờ để ý đến những chuyện của tôi đâu, mặc dù anh thật sự coi tôi là vợ.”

Hoắc Khải sững sờ ngây người.

Trần Kiều bước qua anh ta, đi thẳng ra cửa.

Hoắc Tuyền đã bị đánh thức từ lúc cha mẹ cãi nhau, lén đứng bên cửa nghe toàn bộ câu chuyện.

Nghe thấy cha mình nhắc tới mẹ ruột, lòng cô bé sinh ra một tia chờ mong, có phải mẹ mình sắp về rồi không?

Cô bé lay em trai dậy: “Nếu mẹ mình về, em có thích không?”

Hoắc Lễ cụp mắt: “Chỉ có chị mới đi chờ mong một người đã vứt bỏ chúng ta thôi.”

Hoắc Tuyền không đồng ý với điều này, cô bé cãi:

“Chắc mẹ mình có nỗi khổ riêng không tiện nói, chị chỉ biết chị không thích mẹ hiện giờ, lần trước đi ăn tiệc em có trông thấy mẹ mình không?

Mẹ trông sành điệu lắm luôn, nếu mẹ đi dự họp phụ huynh cho mình thì tốt biết bao, mẹ hiện giờ chẳng bằng một góc mẹ mình đâu.”

Hoắc Lễ nhớ tới mẹ ruột, nhưng trong lòng không gợn một tia cảm xúc.

“Ít nhất mẹ còn giặt quần áo nấu cơm cho chúng ta, chúng ta không thiếu ăn, thiếu mặc, mà bà mẹ kia thì đến cả học phí của chị còn lấy đi mua quần áo, chị thích thì cứ bám lấy bả đi.”

Hoắc Tuyền lâm vào rối rắm.

Năm ấy mẹ cô bé nói cô bé còn nhỏ tuổi, học muộn một năm cũng được.

Nhưng rồi, sau khi mẹ lấy tiền học phí của cô bé đi mua quần áo, chưa được bao lâu lại bỏ về thành phố.

Cô bé với em trai đuổi theo ô tô thật lâu mà mẹ không hề ngoái đầu lấy một lần.

 
Bình Luận (0)
Comment