Ngay cả học phí và sinh hoạt phí cũng lấy từ tiền lương làm thêm cho chị dâu hồi nghỉ hè, nên cô ấy không định về nhà thường xuyên như trước.
Có điều, chị dâu vừa mới về thôi, Quý Yên Nhiên đã bắt đầu nhớ nhà.
Đang ủ rũ gục đầu về phòng, Quý Yên Nhiên chợt va phải một bức tường, cơn đau nhói từ mũi khiến nước mắt cô ấy trào ra không thể kìm được.
Đau quá, gãy mũi rồi à?
DTV
“Đi không nhìn đường à?”
Vừa che mũi, Quý Yên Nhiên vừa ngẩng lên trừng to mắt với đầu sỏ gây tội, nhưng trong nháy mắt, vẻ hung hăng lại biến thành chột dạ.
Cô ấy vội vàng nói: “Xin lỗi, tại tôi không để ý.”
Chu Việt bị đ.â.m trúng, trong giây lát, mặt mũi anh ấy vặn vẹo hẳn đi.
Nữ đồng chí này giỏi thật đó, chọn ngay vết thương của mình mà tấn công.
Anh ấy cố nén cơn đau, hỏi: “Đồng chí này, phòng y tế trường đồng chí ở đâu nhỉ?”
Bấy giờ Quý Yên Nhiên mới lờ mờ nhận ra mình vừa đ.â.m trúng chỗ bó bột của người ta, chẳng trách mũi đau như thể sắp chảy m.á.u đến nơi.
Giây tiếp theo, người đàn ông kia chợt nhắc cô ấy đứng yên: “Cô chảy m.á.u mũi rồi, hơi ngửa lên, lấy giấy lau đi.”
Quý Yên Nhiên cuống lên: “Tôi tôi tôi không có giấy.”
Chu Việt đành phải thò tay vào túi, lấy ra một chiếc khăn tay màu xanh biển đã được giặt nhiều lần đến bệch bạc cả màu: “Cô lấy cái này cầm m.á.u trước đi đã.”
Quý Yên Nhiên không xem đó là cái gì, vội vàng nhận lấy, chặn trước mũi mình.
“Còn còn chảy m.á.u không ạ?”
“Cô cứ chặn tạm như thế đã, giờ đến phòng y tế với tôi luôn để bác sĩ xem cho.”
Quý Yên Nhiên muốn gật đầu nhưng lại sợ m.á.u mũi chảy ra lần nữa, đành phải chớp chớp mắt với người kia.
“Vậy đến đến phòng y tế, anh biết phòng y tế ở đâu đâu không?”
Chu Việt thầm nghĩ, thì ra là một cô nhóc nói lắp, chẳng trách lại sợ trường đuổi học.
“Tôi không biết, hôm nay là ngày đầu tiên tới trường các cô.”
Quý Yên Nhiên giương mắt nhìn đối phương: “Nhưng tôi cũng không biết nha, hôm nay cũng là ngày đầu tiên tôi tới trường.”
Cuối cùng, hai người ‘ngày đầu tiên tới trường’ được một anh khóa trên nhiệt tình đưa tới phòng y tế.
Bác sĩ trông thấy hai người thì dở khóc dở cười: “Hai cô cậu, làm sao thế này?”
Quý Yên Nhiên bỏ khăn tay ra, mũi miệng dính đầy m.á.u tươi, trông đáng thương vô cùng.
“Em không cẩn thận đ.â.m phải cánh tay bó bột của đồng chí bộ đội này, bác sĩ, bác sĩ xem cho anh ấy trước đi ạ, liệu anh ấy có bị gãy tay không ạ?”
Trước khi ra về, chị dâu đã dặn rằng có việc gì cứ gọi cho chị ấy, vừa quay đi mình liền găp phiền toái liền, chẳng biết có còn đủ tiền trả thuốc men cho người ta không nữa.
Bác sĩ vui vẻ cười bảo:
“Không cần, cậu ta có phải làm bằng bùn đất đâu mà sợ đ.â.m một phát là vỡ, cái mũi của em vẫn quan trọng hơn.
Thạch cao cứng lắm, đ.â.m trúng có phải rất giống như đ.â.m vào tường gạch không nào?”
Quý Yên Nhiên hết sức tán đồng ý của bác sĩ, nhưng lại không dám biểu lộ ra mặt, bởi dẫu sao.
Ra nông nỗi này là do chính mình đi không nhìn đường mới đ.â.m phải người ta.