Các cô gái đều hết sức tín nhiệm Tống Thời Hạ, dù bôi lên mặt cũng không hề nghi ngờ.
Các cô cho rằng, mình nhan sắc tầm thường, kem bôi này bôi lên chắc chẳng đến mức xinh hơn, nhưng cũng không đến nỗi hỏng da mặt.
DTV
Tống Thời Hạ đẹp như vậy rồi, cần gì phải hại họ.
Mọi người vui vẻ nhận kem bôi, chỉ cần thấy hôm nào có nắng là sẽ bôi lên một chút.
Trịnh Linh Linh còn vừa soi gương vừa bình phẩm:
“Kem này bôi lên còn dễ chịu hơn cả kem bảo vệ da đó, tôi cảm thấy da mặt không bong tróc nữa.”
Đinh Giai Giai thận trọng xoa đều kem lên má: “Tôi đoán trong này chắc chắn có dược liệu gì đắt tiền, phải dùng tiết kiệm chút mới được.”
Sài Thiện Tĩnh sờ mặt mình, nói:
“Tôi chưa bao giờ dùng kem bảo vệ da, nhưng kem ngừa cháy nắng này bôi lên thấy dễ chịu ghê, cảm giác da căng mướt.”
Tập quân sự vào tháng Mười, thời tiết không đến mức nóng bức, nhưng ánh mặt trời vẫn hết sức gay gắt.
Tống Thời Hạ và các bạn cùng phòng bị chia thành nhiều đội xa nhau, muốn hỏi phản hồi dùng kem chỉ có thể tranh thủ những lúc nghỉ giữa giờ chạy tới quan sát trạng thái làn da của mọi người.
Dịp học quân sự này, Tống Thời Hạ càng khiến người ta chú ý nhiều hơn cả lần khai giảng.
Lần thứ ba từ chối lời mời cùng học tập tiến lên của bạn học nam, Tống Thời Hạ bất đắc dĩ thở dài, chẳng lẽ cô phải đeo cái nhẫn lên để cho mọi người thấy mình đã kết hôn rồi mới được?
Nhưng người thời đại này chưa chắc đã biết đeo nhẫn ngón áp út là nhẫn cưới.
Kem ngừa cháy nắng ban đầu chỉ là món quà ngầm bồi thường cho các bạn cùng phòng vì đã khiến các cô ấy bị giáo sư Quý chú ý.
Tống Thời Hạ không ngờ thứ này còn lan truyền tới tai bạn bè phòng bên.
Phòng bên đóng cửa trò chuyện với nhau.
“Đến nhãn cũng không có mà dám bôi lên mặt, không sợ hỏng da sao?”
“Nói nhỏ thôi, mấy người bên đó có khi còn đang muốn thờ Tống Thời Hạ luôn đó.”
“Chẳng hiểu một sinh viên Dược học thì có gì đáng để nịnh bợ, chẳng qua cũng chỉ là người nhà giáo viên trong trường thôi mà, chưa biết chừng là vợ của ông thầy nào cũng nên.”
“Đừng nói thế, người ta là đại biểu tân sinh viên đấy, dựa vào thực lực thi đỗ vào trường, nói người ta chẳng phải cũng là hạ thấp chính mình sao.”
Cô nữ sinh kia mang ác ý rất lớn với Tống Thời Hạ.
Cô ta không thích những sinh viên ‘trông không ra dáng sinh viên’, ăn mặc thì thời thượng, đây là trường học chứ có phải sàn diễn thời trang đâu, hừ.
Mấy cô gái khác trong phòng cũng bị cô ta kéo đi lệch hướng, xì xầm mấy câu.
Không biết ai lanh mồm lanh miệng truyền ra ngoài, thế là chỉ mấy ngày ngắn ngủi, cả ký túc xá này đều biết Tống Thời Hạ biết phối kem bôi ngừa cháy nắng.
Có người thì tỏ thái độ ác ý, có người lại hết sức tò mò.
Không biết có phải ảo giác hay chăng, mấy cô bạn cùng phòng Tống Thời Hạ thật sự không hề đen đi.
Mà những người khác, ít nhiều gì cũng đen đi một chút do phải đứng phơi nắng quá nhiều.
Thế là trong mấy ngày này, phòng Tống Thời Hạ ùn ùn người tới hỏi thăm kem bôi ngừa nắng.