Loại tiền này rất dễ kiếm, tiền đề là không yêu cầu cô phải tiếp xúc với họ, bởi vì loại người này nhiều tiền nhưng cũng rất nhiều chuyện.
Tạm thời cô không tính đi theo con đường làm hàng xa xỉ nên chỉ nói:
“Nhờ bác hỏi một chút xem có ai thấy hứng thú không, giá cả bài thuốc này không đắt, em có thể phối dược liệu sẵn rồi gửi qua bưu điện, cứ nấu theo hướng dẫn là được.”
“Ừ, để chị gọi cho ba chị, nếu có người mua sẽ liên hệ với em.”
Tống Thời Hạ đã tìm cho Hồ Du một bài thuốc, tối đó em bé đã có sữa mẹ để uống.
Bài thuốc này cô không tính bán đứt với giá cao, nếu có thể, cô hi vọng mỗi sản phụ đều được dùng.
Tác dụng của nó không chỉ trợ tiết sữa mà còn giúp bồi bổ thân thể sản phụ.
Đã có quá nhiều sản phụ sau khi sinh con thì sức khỏe suy giảm, mắc đủ thứ bệnh phụ, khi ấy không để ý, nhưng về lâu về dài sẽ thấy rõ ảnh hưởng xấu.
Bình thường mẹ chồng sẽ không quá để ý tình trạng của con dâu, bởi cả nhà đều sẽ dồn lực chú ý lên em bé mới chào đời.
Cho nên chỉ cần cho sản phụ cơ hội được sử dụng bài thuốc bổ này dưới danh nghĩa bồi bổ cho bé, sản phụ cũng sẽ được lợi lớn.
Đây là biện pháp mà Tống Thời Hạ nghĩ ra trong khi phối dược liệu.
Diêu Tuyết trêu đùa Tống Thời Hạ: “Em cứ bận cả ngày không về nhà, người nhà em không cằn nhằn à?”
Tống Thời Hạ nhún vai bất đắc dĩ:
“Vị kia nhà em còn bận hơn em cơ, buổi sáng lên lớp, buổi chiều lại hớt hải đi công tác khẩn rồi.”
Vốn đang muốn hỏi anh một chút, nhưng anh tan tầm về nhà lại vội vàng thu xếp hành lý, tạm biệt vợ con đi công tác khẩn luôn.
“Chậc, làm giáo sư cũng vất vả ghê, xa nhà nhiều quá.”
Tống Thời Hạ nhớ tới tấm bảng tóm tắt công trạng của anh ở khu giảng đường, không phải giáo sự thì bận mà vì Quý Duy Thanh nhà cô quá lợi hại thôi.
Tuy rằng đi công tác nhiều sẽ phải thường xuyên xa nhà xa vợ con, nhưng khi tưởng tượng giáo sư Quý nhà mình đang chăm chỉ nghiên cứu ở khu vực sa mạc Gobi, nơi có vô số viện sĩ tương lai, lòng cô lại dấy lên một cảm giác vinh dự.
Tống Thời Hạ cười khẽ:
“Cũng còn tạm, mẹ chồng em với bảo mẫu thay phiên chăm hai đứa bé và làm cơm, em chỉ cần chuyên tâm vào việc học là đủ, rảnh thì làm mấy thứ này.
Em với anh ấy ở hai ngành nghề khác nhau, nếu cùng được cống hiến cho nước nhà thì cũng là một loại vinh dự, cũng sẽ có cảm giác cùng kề vai tiến bộ.”
Đây là điểm khiến Diêu Tuyết hết sức tán thưởng ở Tống Thời Hạ.
Mặc dù đã kết hôn, trở thành người phụ nữ của gia đình, nhưng cô gái nhỏ này vẫn không bị gia đình và con trẻ vây hãm, kéo chậm bước chân mà vẫn giữ được tư tưởng độc lập của mình.
Cô ấy cười bảo:
“Trước chị còn lo em cứ cả ngày nhắc con nhắc chồng làm chị có cảm giác tội lỗi lắm, vì chị cảm thấy công việc đang chia lìa gia đình em cơ.”