Hàn Dung chống nạnh:
“Thôi đừng trông mong gì lão ấy, cả ngày chỉ biết họp, bận đến chóng mặt nên mới không có thời gian quan tâm mấy chuyện này.
Mẹ đoán cũng tại ổng suốt ngày đi họp nên bên dưới mới hoành hành như thế, hừ, rừng vắng hổ nên khỉ cũng dám xưng vương đây mà.”
Tống Thời Hạ nhớ lại, vào lễ khai giải, dãy bàn đại biểu quả thật rất đông.
Bao nhiêu là phó hiệu trưởng với giáo sư, còn có cả mấy nhà khoa học có hợp tác với trường nữa.
Khi ấy người chủ trì chỉ giới thiệu hiệu trưởng và mấy vị ngồi chính giữa, ngoài hiệu trưởng Hồ thì bốn vị kia không ai họ Cát cả.
Tống Thời Hạ nói thẳng:
“Chắc là bác ấy bận quá, bị người ta lén làm bậy sau lưng còn không biết, may mà có đề phòng rồi.”
Hàn Dung nghĩ một lát, bảo:
“Chắc là người mới chuyển về chưa lâu, hoặc là chẳng có địa vị gì nên không mấy người biết đến, mẹ thì đoán là loại thứ hai.”
“Hiệu trưởng Cát thì mẹ không biết, nhưng nhà họ Bạch thì ba con biết đó, là đứa nào nhà họ Bạch?”
Tống Thời Hạ không hề giấu giếm:
“Tên là Bạch Thu Thụy, học cùng lớp với con hồi cấp ba, theo lý mà nói, với thành tích học tập của cậu ta thì hoàn toàn không đủ khả năng thi đỗ đại học Yến Kinh, nhiều nhất cũng chỉ đỗ được một trường trung cấp nào đó thôi.”
“Tên này nghe quen tai lắm, hình như là con cháu đời thứ ba nhà đó, có một ông chú đang làm kinh doanh.”
Tống Thời Hạ thoáng lo lắng: “Mẹ, nhà đó có phải khó đụng vào lắm không?”
Hàn Dung bật cười.
“Đã là thời đại mới rồi, có gì mà khó đụng với không đụng được. Nhà đó bị người ta nắm đằng chuôi vì con cháu không nên thân, cũng không thể ăn vạ tại nhà ta được chứ.”
Tống Thời Hạ còn tưởng nhà họ Bạch đó sẽ là một thế gia vọng tộc thần bí nào đó trong giới quyền quý ở thủ đô mà ai cũng không dám đụng vào cơ đấy.
Hàn Dung cũng đã nhận ra suy nghĩ của con dâu, bà nói:
“Không phải sợ, một nhà họ Bạch thôi mà, ba con về hưu rồi nhưng cũng không phải mắt mù tai điếc, ổng còn cả đống cấp dưới do một tay ổng đề bạt vẫn còn đang tại vị kìa.”
Tống Thời Hạ có được cảm nhận sâu sắc nhất về thực lực của nhà chồng mình là khi Lý Mộng Tuyền tìm tới nhờ vả.
Cũng khi ấy, cô mới biết cha chồng mình lợi hại cỡ nào.
Lần thứ hai có cảm nhận đặc biệt rõ ràng chính là hiện tại.
Mẹ chồng nhắc đến nhà họ Bạch bằng một giọng điệu bâng quơ thản nhiên, cô đoán nhà đó với nhà chồng cô cùng lắm cũng chỉ ngang ngửa.
Nhưng mà anh chị em nhà Quý Duy Thanh thường ngày rất khiêm tốn, không ai nghĩ họ lại có một gia thế lớn cỡ đó.
Thậm chí anh trai Quý Duy Thanh còn đã ‘hi sinh nơi chiến trường’.
Bạch Thu Thụy lại không giống như thế, cậu ta dường như chỉ muốn cả thế giới này biết được mình là người nhà họ Bạch, bên cạnh lúc nào cũng kè kè mấy tay chó săn.
Học sinh bản địa nhắc tới Bạch Thu Thụy đều nói gia thế không tầm thường, khiến người trong trường thấy cậu ta đều vô thức nhường một bước, tránh voi chẳng xấu mặt nào.
Đám bạn cùng phòng Tống Thời Hạ cũng hết sức kiêng dè Bạch Thu Thụy.
Họ không biết nhà họ Bạch ở thủ đô có quyền thế cỡ nào, chỉ nghe người khác nói gia đình đó không phải người thường, cho nên theo bản năng đã thấy sợ hãi Bạch Thu Thụy, cũng sợ Tống Thời Hạ chọc đến người ta sẽ phải chịu thiệt.