Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 622

Hàn Dung hơi dừng lại, khó mà từ chối tấm lòng của con dâu.

“Mấy thứ giá quý như vậy cứ giữ lại cho chị dâu con đi.”

Bà ấy nhớ Tống Thu Sinh quen với một cô gái trong thành phố, điều kiện gia đình rất tốt.

Tống Thời Hạ khẽ cười:

“Nhà chị dâu con không thiếu tổ yến, mẹ cứ yên tâm mà ăn, nếu cảm thấy ngon thì lần sau con mua tiếp.”

Cô nhớ hình như có mấy hộp tổ yến do người khác để lên kệ trong không gian của cô.

Nghe nói là tổ yến sạch tự nhiên được nhập khẩu từ nước ngoài, cô nhận lấy rồi ném vào không gian, cũng không quan tâm.

Các đối tác đều là những ông chủ lớn, họ sẽ không lừa lọc mấy việc tặng quà này.

Tổ yến đang sôi sùng sục trên cái bếp nhỏ, Tống Thời Hạ lấy cớ lên tầng tìm dược liệu, lấy ra một vài hộp tổ yến do người trong không gian tặng, thấy nơi sản xuất và nguyên liệu đều là nhập khẩu.

Tống Thời Hạ mở bao bì bên ngoài ra, chỉ còn lại hộp đựng tổ yến. Lượng tổ yến khô trong hộp quà khá lớn, một hộp có thể ăn trong ba tháng, trông phải hơn một trăm cái.

Hàn Dung đứng trước gương nhổ một sợi tóc trắng.

Cũng kỳ lạ, bạn cùng tuổi của bà ấy đều đã bạc nửa đầu rồi, mà trên đầu bà ấy chỉ có vài sợi tóc bạc, còn phải cẩn thận tìm mới thấy.

Mẹ Vu Phương ở nhà bên cạnh nhỏ hơn bà ấy một giáp, mà đứng cạnh cũng khó phân biệt được ai lớn hơn ai.

DTV

Hàn Dung đi đến trước mặt chồng.

“Anh xem em có gì thay đổi không?”

Quý Học Nhai đẩy chiếc kính lão viễn thị lên.

“Không có gì thay đổi, em đi đâu mà mặc chiếc váy sặc sỡ thế?”

Hàn Dung trừng mắt lườm chồng.

 

“Váy này có gì mà sặc sỡ, bình thường không phải em vẫn mặc vậy sao?”

Quý Học Nhai đẩy kính trên sống mũi, đưa mắt nhìn vợ từ trên xuống dưới.

“Chậc chậc, đã đến tuổi làm bà rồi mà còn mặc lòe loẹt như vậy.”

Hàn Dung tức giận nói:

“Bây giờ em đi với anh người ta còn tưởng chúng ta là anh em đó, anh xem xem hai ta có giống vợ chồng không hả? Anh là ông già, còn em ngay cả tóc bạc cũng không có.”

Đầu Quý Học Nhai đã bạc một nửa, nhưng ông ấy cũng không thèm để ý đến, nghe vợ nói vậy thì ông ấy không phục.

“Ồ, người ta nói em trẻ thì em tưởng là chuyện tốt à? Người ta sẽ cảm thấy bà già này không trưởng thành chín chắn gì cả.”

Hàn Dung tức đến bật cười.

“Được, anh nói gì cũng đúng, anh cứ ở nhà đọc báo đi.”

Quý Học Nhai nhìn theo vợ mà gọi.

“Khi nào thì em về?”

“Không về nữa, em sẽ ở nhà con trai, ở với Tiểu Tống và cháu của chúng ta.”

Quý Học Nhai thở rung cả râu, trợn mắt nhìn tờ báo.

“Ngày nào cũng không về nhà, đến cả đứa học đại học cũng không chịu về nhà, một người thì ở trong nhà con trai ăn uống, chẳng ra thể thống gì cả!”

Vợ mới ra khỏi nhà được mười phút, Quý Học Nhai đã đập tờ báo xuống bàn, chạy vào trong phòng tắm, nhìn vào mình trong gương và lẩm bẩm.

Ông ấy sờ cằm mình:

“Ai mà chả có tóc bạc khi già chứ? Người năm sáu mươi tuổi mà chả có sợi tóc bạc nào, nói ra còn sợ dọa người ta.”

Quý Học Nhai càng nhìn càng hài lòng, phụ nữ tóc dài mà kiến thức lại ít.

Cái đầu bạc này của ông ấy trông oai phong biết bao, mấy tân binh nhìn thấy đều cúi đầu chào ông ấy.

 
Bình Luận (0)
Comment