Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 624

“Lúc trước tôi nghe nói con trai bà lấy một cô gái ở nông thôn, thậm chí còn không đi học.

Chúng tôi còn cho rằng nhà bà sẽ ầm ĩ gà bay chó sủa, hiện giờ chúng tôi đều hâm mộ cuộc sống của bà.”

Hàn Dung che miệng cười:

“Con dâu của các bà cũng không kém. Đừng cứ hâm mộ tôi, đồng chí Tiểu Tống nhà tôi luôn đặt mình vào hoàn cảnh của người khác.

Con bé nói đều nhờ tôi đối xử với con bé tốt, con bé cảm nhận được tấm lòng của tôi nên mới hiếu thảo với tôi như mẹ ruột.”

Sau khi Hàn Dung rời đi, mấy người hàng xóm đều trầm tư.

Đặt mình vào vị trí của người khác để cải thiện quan hệ mẹ chồng nàng dâu, có phải họ cũng có thể thay đổi quan hệ với con dâu không?

...

Chuyện điều tra ba con Cát Tình vẫn chưa có kết quả, Quý Duy Thanh cũng sắp đi công tác về.

Tống Thời Hạ vội vàng thu dọn tài liệu, giáo sư Quý không ở nhà nên cô thường làm bài tập trong phòng sách của anh.

Trên bàn làm việc có một chồng hợp đồng rất dày, với hai cuốn sách luật mà Tống Thời Hạ mượn tạm thời, cô bị một đống tài liệu lớn này làm lóa mắt.

Giáo sư Quý đang mặc áo gió, tay cầm vali đứng ngoài cửa phòng sách.

Chuyện đầu tiên sau khi về nhà là anh bắt tay vào sắp xếp tài liệu trong vali.

Tống Thời Hạ để bản hợp đồng dưới quyển sách, cô bình tĩnh đứng lên đón anh.

“Em chưa từng thấy bộ đồ này của anh.”

“Anh đi công tác không kịp mang quần áo theo, lúc về nhiệt độ giảm, đây là quần áo tiền bối tặng anh.”

 

Tống Thời Hạ có hơi đăm chiêu, thảo nào nhìn phong cách có hơi cổ điển, hóa ra là quần áo cũ.

Cô không nhịn được mà hờn giận: “Lần này anh đi công tác vội vàng quá, em về mà anh đã đi rồi.”

 

Giáo sư Quý mỉm cười: “Anh vẫn còn nhớ, sao đột nhiên em lại tham gia lớp học của anh?”

Tống Thời Hạ đánh đòn phủ đầu.

“Em còn chưa hỏi anh đâu, không phải anh nói anh chỉ là một giáo sư bình thường thôi sao? Kỹ sư cấp cao là sao?

Còn có một đống chức danh mà em không nhớ nổi nữa, thỏa nào tiền lương của anh lại cao thế.

Tiền lương của giáo sư Tạ nhà bên chỉ bằng một phần ba của anh, tiền lương của ông ấy mới là của giáo sư bình thường!”

Quý Duy Thanh đưa tay che mặt nhưng cô vẫn tinh mắt phát hiện anh đang cười.

Tống Thời Hạ vừa tủi thân vừa tức giận:

“Em còn nghĩ gia đình chúng ta là gia đình giáo viên bình thường, thu thập không cao nên luôn tiết kiệm.

Lần đó em còn sợ không thể lấp đầy chỗ trống nếu em dùng sổ tiết kiệm của anh...”

“Cùng lắm thì anh trẻ trung, tương lai sáng sủa, còn trẻ mà đã làm giáo sư, đợi sau này phát triển chắc chắn có thể một nhân vật lớn trong sách giáo khoa, ai mà ngờ rằng anh chỉ còn cách một bước nữa thôi.”

Tống Thời Hạ càng nghĩ càng thấy ấm ức.

Nhất là khi cô nghĩ đến chuyện mấy năm sau này giá cả tăng cao, mấy chục nghìn đồng chỉ như muối bỏ biển.

Hai đứa con trai lớn lên phải kết hôn, mua nhà sẽ tiêu một số tiền lớn.

Lỡ như cô quản lý tài chính mà mấy vạn đồng không đủ, càng chưa kể người lớn trong nhà sẽ ốm đau bệnh tật...

Cho nên khi chị Diêu Tuyết nhắc đến việc kinh doanh cùng nhau, cô đã không do dự gì nhiều mà đồng ý.

 
Bình Luận (0)
Comment