Quý Yên Nhiên cắn môi, đột nhiên Chu Việt xoay người lại nói với mấy người kia: “Phim bắt đầu chiếu rồi, các bạn vui lòng giữ im lặng nhé.”
Khí thế của anh ấy đủ để dọa mấy cô cậu sinh viên chưa ra trường kia sợ hú hồn.
Đám người Trương Kim Phượng cũng ngoan ngoãn ngồi im, mãi tới khi phim chiếu xong bọn họ cũng không dám lên tiếng nữa.
Cô gái phía trước có phải Quý Yên Nhiên hay không đã thành đáp án mà Trương Kim Phượng muốn biết nhất, khiến cô ta cảm thấy bứt rứt khó chịu.
Nhưng người đàn ông kia quá hung dữ, ánh mắt sắc lẻm khiến cô ta không dám hó hé gì.
Chắc là Quý Yên Nhiên sẽ không quen người hung dữ như thế đâu.
...
Tống Thời Hạ đi đến phòng của giáo sư để nộp luận văn.
Giáo sư là viện trưởng của cả học viện, cả học viện y dược gần như đều là giáo sư, không có giáo viên trẻ tuổi nào cả.
Trước khi đi, giáo sư còn gọi Tống Thời Hạ lại:
“Nếu em muốn học điều chế dược, thầy đề nghị em nên học lên thạc sĩ, vói thành tích của em, học lên thạc sĩ trường mình chắc chắn sẽ không thành vấn đề.”
Tống Thời Hạ trịnh trọng cảm ơn giáo sư: “Cảm ơn thầy, em sẽ nghiêm túc cân nhắc ạ.”
“Nghe nói em còn đang học trung y, trung y xưa nay chỉ chú trọng truyền thừa đời đời, trong nhà không có ai theo nghiệp trung y dẫn dắt, chi bằng cố nâng cao trình độ ở mặt dược học đi.”
“Cái kem bôi da nổi tiếng trên báo gần đây là kem bôi da chữa cháy nắng mà em làm lúc trước đúng không?”
Tống Thời Hạ khiêm tốn gật đầu:
“Dạ, em tình cờ làm ra được thứ đó, không ngờ lại có tác dụng làm dịu và khôi phục làn da.”
“Báo cáo em viết rất chuyên nghiệp, chống nắng là khái niệm mà thầy chưa nghe bao giờ.
Nhưng trong đó có nói tia cực tím trong ánh mặt trời sẽ tạo thành tổn thương cho da, điều này có căn cứ khoa học nào không?”
Tống Thời Hạ cố hồi tưởng kiến thức trong đầu, cố chắp vá ra được một câu trả lời xem như hợp lý.
Giáo sư gật đầu nói:
“Khá lắm, thiên phú của em rất cao, không nên bị thuốc đông y kéo chân, ảnh hưởng tới tiền đồ.”
Làm việc với giáo sư xong, Tống Thời Hạ mới đi ra khỏi văn phòng lại đụng mặt Cát Tình mặt mày đắc ý.
Cát Tình vẫn luôn nhịn tới giờ, cô ta muốn chờ thi xong mới tố báo Tống Thời Hạ, để Tống Thời Hạ nợ môn trong học kỳ này.
Cô ta biết Tống Thời Hạ là đại diện tân sinh viên lên bục phát biểu hồi khai giảng.
Nếu như Tống Thời Hạ bị ảnh hưởng, phải nợ môn, nghĩa là sau này cả học bổng hay nghiên cứu sinh, nhà trường cũng sẽ không ưu tiên cho Tống Thời Hạ nữa.
Mà chỉ cần thành tích của mình đạt chuẩn là có thể nhờ ba đi cửa sau để giành học bổng quốc gia, thuận tiện chiếm luôn vị trí của nghiên cứu sinh của Tống Thời Hạ.
Cát Tình đã nghe ngóng rồi, nếu Tống Thời Hạ muốn được đào tạo chuyên sâu hơn ở phương diện y dược thì phải thi đậu nghiên cứu sinh mới có thể tiếp tục học lên tiến sĩ.
Ngành y dược này, muốn được bào chế dược thì phải có văn bằng thạc sĩ hoặc tiến sĩ.
Cô ta muốn cho Tống Thời Hạ biết kết quả đắc tội với mình sẽ thê thảm thế nào.