Mọi người đứng nhìn bà lão từ chất vấn cho đến trả tiền chỉ sau hai lần ăn thử.
Nếu không phải vì bà ấy thường xuyên mua rau ở chợ, mọi người đã quen với bà ấy thì chắc đều nghi ngờ, cảm thấy bà ấy không đáng tin.
“Hoa quả chỗ này ngon vậy sao? 5 đồng cũng đủ ăn một bữa ngon rồi.”
Bà ấy nghĩ đến dâu tây ngọt như mật, miệng không khỏi ứa nước bọt.
Bà lão không cam lòng khi chỉ có một mình bà ấy tốn nhiều tiên mua hoa quả như vậy.
“Chỉ cần thử là biết, trông cô gái này lạ mặt, không chừng chỉ bán mỗi lần này, tranh thủ đi.”
Có người bị bà lão kích động, gia đình cũng có chút tiền, bèn nói: “Để tôi thử xem.”
Người trẻ tuổi kia ăn thử một quả anh đào và một quả dâu tây, vừa cho vào miệng thì người đó đã trợn tròn mắt, vẻ mặt bất ngờ.
“Quả này ngọt quá! Dâu tây ngọt như nước đường vậy!”
“Ngon vậy sao? Ngọt như nước đường á, tôi thấy anh có ý với con gái người ta chứ gì?”
Thanh niên kia lập tức đỏ mặt phản bác.
“Biến đi, các anh muốn tin hay không thì tùy, bà chủ cho tôi một cân dâu tây, nửa cân anh đào.”
Có người thấy hoa quả đắt như vậy mà ba người mua liên tiếp như thế, có lẽ là ngon thật.
Mọi người một truyền mười, mười truyền một trăm.
DTV
Chẳng mấy chốc người trong chợ thức ăn đều biết ngoài cổng ra vào có một cô gái trẻ bán hoa quả, hoa quả vừa hiếm vừa ngon.
Không ít người nghe nói thì chạy đến, lúc đó Tống Thời Hạ đã bán gần hết rồi.
“Chỉ còn lại dứa thôi, dứa bán theo quả, 1 đồng một quả.”
“Cô gái, sao cô lại tăng giá vậy?”
Tống Thời Hạ bất đắc dĩ giải thích: “Dứa mà bán theo cân thì người chịu thiệt là mọi người ấy chứ.”
Cô gái kia đỏ mặt lùi ra sau.
Chưa đến hai tiếng, Tống Thời Hạ đã bán hết sạch hoa quả.
Bà lão bán rau bên cạnh hưởng sái vận may của cô nên cũng bán hết rau.
Bà lão nhìn cô nói: “Cô gái, ngày mai cô còn đến bán hoa quả không? Tôi trông sạp hàng giúp cô.”
Những người chưa mua được hoa quả đều vểnh tai lên nghe.
Tống Thời Hạ lắc đầu cười.
“Cháu không bán nữa, trong nhà chỉ trồng được từng đó, lúc nào có duyên sẽ gặp lại mọi người.”
Mấy người đang đứng nhìn chờ đợi nghe vậy thì hối hận vô cùng, sao bọn họ lại đứng đợi làm gì chứ!
Vốn dĩ tưởng cô gái này không bán được sẽ hạ giá, ai ngờ người ta liên tục đến mua, đến cả cơ hội mặc cả họ cũng không có.
Thủ đô không thiếu những người sẵn sàng chi tiền cho quần áo và đồ ăn, họ không mua thì còn rất nhiều người khác sẽ mua.
Bà lão về nhà gặp hàng xóm, mọi người đều là hàng xóm trong con ngõ nhỏ, bà ấy chào hỏi rồi chia dâu tây cho hàng xóm ăn cùng.
Hàng xóm ăn xong thì vô cùng bất ngờ, vội hỏi bà ấy là mua dâu ở đâu.
Mùa này dâu ở chợ không chỉ bé mà còn chua vô cùng.
“Ở cổng chợ, có một cô gái trẻ bày quầy bán hàng, bà đi nhanh đi, muộn là không còn đâu.”
Bà lão hàng xóm vội vàng chạy đi, dâu tây đã bán hết, chỉ còn lại sơn trà và dứa.
Khi nghe thấy hoa quả 5 đồng nửa cân, dứa 1 đồng một quả, bà hàng xóm lập tức hối hận.