Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 68

Chắc là tên cướp kia không ngờ sẽ có người dám giơ chân ra ngáng chân mình.

Gã không có đề phòng, theo quán tính ngã nhào về phía trước, lăn quay mấy vòng, cái túi vừa giật được cũng văng ra ngoài.

Tống Thời Hạ nhanh chóng móc ra chai xịt nước ớt cô dùng để phòng thân trong túi ra.

Lúc người phụ nữ kia đuổi theo hét lớn “Trong túi hắn ta có vũ khí!”

Tống Thời Hạ đã phản ứng cực nhanh, giơ chai ra xịt thẳng vào mặt đối phương.

Trước kia cô mua sẵn nhưng không có cơ hội dùng tới, không biết xịt trúng mặt người xấu thì sẽ có phản ứng gì.

Nhưng tên này là cướp, không đáng để đồng tình, cứ xịt thoải mái.

Tên cướp kia đau đớn ôm mắt lăn lộn dưới đất, một thanh vũ khí màu đen rơi ra từ trong túi quần của gã.

Tống Thời Hạ giật mình, không ngờ gã lại mang theo vũ khí nguy hiểm như thế.

Cô đá bay vũ khí, không cho đối phương có cơ hội phản kích.

Có người qua đường nhặt lên giúp, cuối cùng người phụ nữ kia cũng đuổi tới, nhặt túi xách của mình lên.

Cô ấy vừa khóc nên lớp trang điểm trên mặt đã tèm lem, dù đang hoảng loạn nhưng vẫn không quên nói lời cảm ơn:

“Cảm ơn đồng chí, đồ trong túi xách thật sự rất quan trọng với tôi, thật sự rất cảm ơn cô.”

Có người dân nhiệt tình đã chạy đi báo công an từ trước, đồng chí công an cũng nhanh chóng chạy tới.

Biết có người cướp giật trên đường, bọn họ nhanh chóng bắt tên cướp đang nằm dưới đất lại.

 

Thím Phùng lúc bị đẩy ra đã không kịp phản ứng gì khác nữa.

Chờ tới lúc bà lấy lại tinh thần thì đồng chí Tiểu Tống đã đối đầu với tên cướp kia.

Khi nhìn thấy vũ khí rơi dưới đất, hai chân bà như nhũn ra, ngồi quỳ dưới đất.

Cũng may còn kịp vịn cột đèn ở bên cạnh nên mới không bị xấu mặt ở nơi công cộng.

Biết tin đồng chí Tiểu Tống cũng bị đưa vào đồn công an lấy lời khai, thím Phùng cũng vội vàng đi theo.

“Đồng chí cảnh sát, hai người chúng tôi đều là người nhà của giáo sư đại học Yên Kinh, chúng tôi còn phải tranh thủ quay về trường nữa.”

Tống Thời Hạ nhẹ nhàng trấn an bà.

“Thím à, đồng chí cảnh sát chỉ lấy lời khai của cháu thôi, sẽ xong ngay thôi ấy mà.”

DTV

Thím Phùng vẫn còn hoảng:

“Vậy tôi có đi theo cùng được không? Lúc đó tôi cũng thấy thằng trời đánh kia xông tới, nếu không phải có Tiểu Tống đẩy tôi một cái, tôi cũng đã bị nó tông trúng rồi.”

Bà thật sự không dám nghĩ tới hậu quả nếu chuyện đó xảy ra nữa, lỡ như vũ khí của đối phương cướp cò thì sao.

Công an nghe hai người đều là người nhà của giáo sư thì không khỏi sinh lòng kính nể.

Nhất là đối với người thấy việc nghĩa hăng hái xông lên như Tống Thời Hạ, bọn họ lại có ấn tượng tốt hơn nữa.

“Đồng chí đừng lo, chúng tôi chỉ đưa cô ấy về viết tường trình thôi, xong rồi sẽ tự mình phái xe đưa hai người trở về.”

Không hổ là người nhà của giáo sư đại học Yên Kinh, nhìn tư tưởng của người ta cao như kìa!

Một cô gái nhỏ bé cũng dám ngăn cản tên cướp cùng hung cực ác trước mặt quần chúng.

 
Bình Luận (0)
Comment