Đã nửa tháng rồi hai đứa bé còn không muốn đi học, Tống Thời Hạ cũng không thể làm được gì.
Bởi vì hai đứa bé viện cớ là muốn ba mẹ cùng đưa hai đứa tới trường, để hai đứa được khoe với mấy người bạn nói xấu mình.
DTV
Hai đứa bé mếu máo nói như thế, Tống Thời Hạ cũng không ép hai đứa đi học nữa.
Nhưng mỗi ngày đều cho hai đứa học ghép vần với viết chữ, tránh cho chúng không theo kịp các bạn.
“Đừng tưới nhiều quá, hôm qua vừa mới mua đấy.”
Quý Nguyên cầm bình tưới nước gật đầu: “Mẹ ơi, hôm nay con muốn ăn mì thịt bò.”
“Biết rồi, đêm qua mẹ đã kho thịt bò sẵn rồi.”
Hai cân rưỡi thịt bò mua về nửa tháng đã bị ba người ăn hết sạch rồi.
Tống Thời Hạ không khỏi tự hỏi, tiền lương của một mình Quý Duy Thanh có thể nuôi nổi cả nhà thích ăn thịt như thế không.
Rốt cuộc là hai đứa bé thích ăn thịt, hay là cô đã nuôi chúng thành sành ăn nhỉ?
Cô mở tủ lạnh ra, thấy cả một chậu thịt kho, trong lòng mới có cảm giác an toàn trở lại.
Đêm qua cô mua chân gà, đùi gà với thịt bò ở căn tin, về làm một nồi kho thập cẩm.
Cô cũng cho cả đậu phụ khô với đậu phộng mà thím Phùng cho vào nấu cùng.
Vì mùi quá thơm, thím Phùng và Trương Uyển Thanh đều không nhịn nổi thèm, đi qua xin một bát nước kho.
Lấy túi mì ăn liền Đại Hồng Môn đỏ rực mua ở hợp tác xã mua bán ra, Tống Thời Hạ hoài nghi hai đứa bé thích mì ăn liền thì có, nhưng mì ăn liền thỉnh thoảng ăn vài lần cho đỡ thèm cũng được.
Cô vốn định làm mì bò hầm, nhưng trong nhà có sẵn bò kho rồi, chẳng thà làm luôn mì bò kho cho rồi.
Thịt bò kho cắt thành lát mỏng đặt qua một bên, nước sôi thì cho vắt mì vào.
Mì chín thì lập tức vớt ra cho vào nước lạnh, múc một muỗng bò kho cho vào nước nóng chờ nó sôi lại.
Mì lót ở đáy bát, sau đó chan nước bò kho lên, làm như thế sợi mì sẽ dai mềm trơn tuột, nước canh thơm nồng.
Đặt nửa quả trứng kho, mấy cọng rau xanh đã chần sơ qua và thịt bò đã thái miếng lên trên mặt.
Bát mì bò kho bưng lên bàn có đủ sắc hương vị.
Bày trí kiểu này có thể cầm đi chụp quảng cáo mì bò kho luôn, còn phải đặc biệt nhấn mạnh là hình ảnh chỉ mang tính chất tham khảo.
Hai đứa bé cắm đầu ăn ngấu nghiến, hút sột sột như con lợn con, nước mì dính đầy trên mặt.
Không biết con cái nhà người ta ăn uống như thế nào, cô cảm giác hai bé heo con nhà mình ăn rất khỏe.
Ăn xong, Tống Thời Hạ bảo hai đứa bé đi ngủ trưa, bản thân cô thì không hề buồn ngủ.
Cô hai tay ôm mặt ngồi dưới mái hiên, muốn đắp một cái lò nướng tròn mini trong sân.
Không thể ỷ lại vào lò nướng mãi được, chờ Quý Duy Thanh về, cô muốn nướng bánh cũng không tiện chút nào.
Đắp lò nướng cần dùng gạch, bình thủy tinh, xi măng, cát và đá.
Nếu ở nông thôn thì tốt rồi, tìm đại một người hỏi thăm thì sẽ biết phải đi đâu để mua gạch với xi măng.
Thím Phùng cũng không rõ phải tìm công nhân ở đâu.
Thím Phùng đề nghị cô rảnh rỗi thì có thể đi ra thôn ngoài trường hỏi thăm thử, nhưng muốn đưa công nhân vào đây cũng rất phiền.