Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 82

“Đây là mũ đầu hổ mẹ tranh thủ làm đấy, tay nghề của mẹ không tốt lắm, có thể không đẹp được như hàng bán bên ngoài.”

Tống Thời Hạ cảm thấy mũ đầu hổ này rất đáng yêu, tiếc là mũ cho hai đứa bé.

Cô đội mũ lên cho hai đứa: “Lần sau anh bảo mẹ làm cho em một cái luôn với, em cũng muốn có.”

Tống Thu Sinh cười cô: “Em bao lớn rồi còn đội cái này chứ.”

Tống Thời Hạ bất mãn: “Em bao lớn thì vẫn là con nít trong nhà, là em gái của anh, em cũng là cục cưng của cả nhà đấy.”

Tống Thu Sinh có thể kết luận, đây chính là em gái của anh ấy, không lệch đi đâu được.

“Được rồi, chừng đó anh sẽ nói mẹ làm cho em một đôi giày hổ, để xem bọn nhỏ có cười em thối mũi hay không.”

Bà Tống làm giày đầu hổ cho hai đứa theo cỡ chân của mấy đứa nhỏ cùng tuổi trong thôn.

Quý Dương mang rất vừa chân, Quý Nguyên thì hơi rộng một chút.

Quý Dương và Quý Nguyên đều rất vui vẻ khi được nhận giày và mũ đầu hổ cực oách này, không hề ghét bỏ gì.

Quý Nguyên giơ hai nắm tay nhỏ lên bên má: “Em là hổ lớn đây, gào~”

Quý Dương sửa lời: “Anh mới là hổ lớn, em là hổ nhỏ.”

Quý Nguyên mặc kệ anh trai, cậu bé đội mũ đầu hổ, mang giày đầu hổ chạy tới chạy lui trong phòng khách.

Trái tim Tống Thời Hạ như tan chảy: “Có phải bọn nhỏ đáng yêu lắm không!”

Tống Thu Sinh cũng mỉm cười:

“Trước khi tới anh còn sợ trẻ con thành phố nũng nịu mít ướt, em không hợp với bọn trẻ, không ngờ quan hệ của em với hai đứa cũng không tệ.”

Tống Thời Hạ hừ nhẹ:

“Xem thường em đúng không, em cũng chỉ cứng đầu với người nhà thôi, em là người lớn, nếu cãi nhau với trẻ con thì mất mặt quá còn gì.”

 

Tống Thu Sinh nói không lại cô, móc một cái bao vải khá nặng ra:

“Lừa trong thôn chết, mẹ bảo anh mua mấy cân thịt lừa mang tới cho em đấy.”

!!!

Tống Thời Hạ vội vàng đứng dậy: “Sao anh không nói sớm chứ, phải bỏ ngay vào tủ lạnh mới được, không thì nó hư mất.”

“Không hư đâu, mua về là cho vào giếng treo ngay mà, tối hôm qua anh đi nhờ xe lên thành phố, mới qua đêm làm sao hư được.”

Tống Thời Hạ mặc kệ, cô lập tức cho thịt vào tủ lạnh, đúng lúc thịt bò đã ăn hết, tủ lạnh cũng có chỗ chứa.

DTV

Cô cầm thịt lên ước lượng, lấy một miếng to xuống bếp ngâm.

“Đêm nay ăn bánh kẹp thịt lừa nhé, thịt tươi như thế không thể để hư được, em sẽ tiếc c.h.ế.t mất.

Anh à, lần sau anh đừng mang thịt tươi lên, sắp vào hè rồi, đi đường xa dễ hư lắm.”

Tống Thu Sinh cạn lời:

“Em tưởng lần nào cũng may mắn đụng ngay lúc g.i.ế.c thịt à, lần sau phải chờ tới tết mới có thịt.”

Tống Thời Hạ từ bếp đi lên: “Tết lại hay, chừng đó trời lạnh, thịt khó hư.”

Được rồi, nói cũng như không, trong đầu Tống Thời Hạ chỉ biết có thịt thôi.

Tống Thời Hạ còn tưởng là Tống Thu Sinh đã lấy hết đồ ra rồi, không ngờ bao tải dưới chân lại nhúc nhích, làm cô giật mình.

“Cái gì thế?”

“À, mẹ bắt cho em con gà mái để có trứng ăn, mẹ nói trứng gà trong thành phố đắt lắm.”

Tống Thời Hạ nhìn ra sân, “Em nuôi thế nào được?”

“Dễ ấy mà, anh sẽ làm cái chuồng gà cho.”

 
Bình Luận (0)
Comment