Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 89

“Sao ạ, có phải ngon lắm không?”

Bác Triệu giơ ngón tay cái lên:

“Bánh bao này ngon hơn bánh bán ngoài tiệm nữa, đậu hũ cũng có thể làm ngon như thế, tay nghề của em gái cậu giỏi thật đấy.”

Giữa trưa còn bao cơm cho bác Triệu.

Tống Thời Hạ chuẩn bị làm món đậu hũ hấp măng non và thịt bằm, cùng món măng xuân trộn dầu ớt, cô cũng ra chợ mua một miếng đậu hũ về.

Măng xuân rửa sạch cắt khúc luộc lên, sau đó băm nhỏ ra chờ dùng tới.

Thịt băm ướp 10 phút, chờ nồi nóng lên thì cho thịt băm vào xào tới lúc khô vàng, sau đó cho măng vào xào, đổ thêm nước sôi vào đun.

Đậu hũ cắt thành miếng đều nhau xếp lên đĩa, lại rưới thịt xào măng lên, cho vào nồi hấp thêm 20 phút.

Tống Thời Hạ nếm thử một miếng, thịt xào măng ăn với cơm thì không còn gì ngon bằng.

Măng xuân trộn dầu ớt thì đơn giản thôi, cô xé măng đã luộc chín ra thành từng miếng dài.

Món này chủ yếu là dầu ớt trộn, trong nhà có trẻ con, Tống Thời Hạ không cho nhiều ớt, món ăn cay tê nhè nhẹ, già trẻ đều ăn được.

Đậu hũ còn thừa, cô lại nấu thêm một bát canh đậu hũ, hai món ăn một món canh, đủ cho mọi người ăn no.

Đồ ăn vừa được dọn lên, Tống Thu Sinh và bác Triệu đã về đúng ngay giờ ăn.

Tống Thời Hạ bảo hai đứa bé đi rửa tay.

 

Bác Triệu mang đồ về xong thì định đi luôn, nhưng lại bị Tống Thu Sinh kéo vào ăn cơm trưa.

“Làm vậy coi sao được, mọi người đã trả tiền công cho tôi rồi, sao tôi có thể mặt dày ở lại ăn cơm được nữa.”

Tống Thời Hạ mỉm cười mời:

 

“Bác Triệu à, chiều nay còn phải làm phiền bác thêm chuyến nữa, chờ bác về nhà thì thức ăn cũng nguội mất rồi.

Thôi bác cứ ở lại đây ăn một bữa cơm nóng đi, hay là bác chê cháu nấu không ngon ạ?”

Bác Triệu vội giải thích:

“Sao lại thế được, bánh bao cháu làm ngon lắm, lần đầu tiên bác được ăn bánh bao nhân đậu hũ ngon như thế đấy.”

Tống Thu Sinh lại kéo bác Triệu đi vào nhà vệ sinh rửa tay.

“Bác Triệu, bác đừng khách sáo, mau ngồi xuống ăn đi, chúng cháu ở dưới quê nhờ ai giúp đỡ đều phải bao cơm cả, cũng chẳng phải thịt cá đắt đỏ gì, bác đừng chê nhé.”

Bác Triệu được Tống Thu Sinh khuyên vài câu, cũng ngơ ngác ngồi xuống theo.

Hai đứa bé không chờ nổi nữa, thấy khách vừa ngồi vào ghế thì vội vàng cầm thìa múc măng xào thịt.

Tống Thời Hạ múc cho hai đứa một chút canh để chan cơm, hai đứa bé lập tức vùi đầu ăn cơm.

Bác Triệu ngơ ngác nhìn.

Tống Thời Hạ giơ tay lắc lắc trước mặt ông: “Bác Triệu, bác đừng chỉ ngồi ngây ra đó, thức ăn sắp nguội rồi đấy ạ.”

Bác Triệu lấy lại tinh thần:

“Mấy đứa nhỏ nhà cháu ngoan quá, bà nhà bác đút cháu nội ăn cơm mà cứ như đi đánh giặc ấy, bảo bọn nhỏ ăn cơm cứ như g.i.ế.c chúng vậy.”

Tống Thời Hạ không khỏi bật cười thành tiếng.

Có anh trai giúp đỡ, không tới ba ngày, đình nghỉ mát và lò nướng của Tống Thời Hạ đã xong xuôi.

Tiếc là phải chờ thêm mấy ngày nữa mới có thể dùng lò nướng được.

Tống Thu Sinh còn dựng một cái chuồng gà ở góc tường cho Tống Thời Hạ.

Cô cũng nhờ anh trai mua mấy con gà con và vịt con ở cái thôn gần đây.

 
Bình Luận (0)
Comment