Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 91

“Vậy sao cô ấy lại lập gia đình? Trần Kiều bây giờ cũng là người nhà của giảng viên rồi, cũng làm mẹ kế giống em luôn.”

“Vụ kia vừa xảy ra, chị dâu Trần Kiều muốn làm mai cô ấy cho em trai mình.

Tên kia hơn 30 tuổi vẫn còn ăn chơi lêu lỏng, còn suýt chút nữa đã làm chuyện đồi bại với Trần Kiều.

Trần Kiều làm rùm beng chuyện này lên, nổi tiếng khắp thôn, ai cũng biết anh trai và chị dâu của Trần Kiều không ra gì, cha mẹ thì thiên vị quá đáng.”

Nội dung cốt truyện mà Tống Thời Hạ tiếp thu chỉ là đại cương của quyển sách này, cũng không biết Trần Kiều đã trải qua cụ thể những chuyện gì lúc ở nông thôn.

Không ngờ lại nhiều chuyện phiền phức như thế.

“Đúng là rất đáng thương, nhưng lấy được chồng, rời xa nơi đó cũng xem như khổ tận cam lai.”

Tống Thu Sinh lắc đầu không tán thành:

“Hai đứa con riêng nhà Trần Kiều khó chiều lắm, ở trường thường xuyên bắt nạt bạn học, hai ông bà cụ nhà họ Hoắc thường xuyên bị mời lên trường xin lỗi đấy.”

Tống Thời Hạ đưa táo đá gọt xong cho anh trai mình:

“Nhưng vẫn tốt hơn cứ ở mãi trong thôn, trẻ con có thể từ từ dạy.

Ở lại trong thôn, chị dâu cô ấy không thích cô ấy, cha mẹ ruột thì ai nói gì nghe đó, hoàn cảnh của cô ấy chưa chắc đã tốt hơn được.”

 

“Em nói cũng đúng, anh không ngờ Hoắc Khải lại dạy học ở đại học Yên Kinh thế này.”

Tống Thời Hạ trêu chọc anh:

“Hoắc Khải lớn hơn anh 3 tuổi mà con cái đã có thể đi mua xì dầu rồi, anh à, anh có người yêu chưa?”

 

Anh trai cô đi ra ngoài làm ăn cũng là để tránh cha mẹ bắt anh đi xem mắt, trong thôn mà bằng tuổi anh, con cái đều biết đi cả rồi.

Tống Thu Sinh hậm hực cắn một miếng táo, “Kệ anh đi, anh trai em muốn tìm người yêu kiểu gì mà không có!”

Anh lại bất giác nghĩ tới cô gái mình tình cờ gặp ở thành phố G.

Tống Thời Hạ nhún vai: “Em nào dám, dù sao cũng có ba mẹ ở nhà hối thúc anh rồi.”

“Táo này ngọt thế, em mua ở đâu vậy?”

Cô bịa đại một cái cớ: “Chợ bên ngoài bán đấy ạ, một bà cụ ôm rổ táo đi bán, nói là cây nhà mình trồng.”

Tống Thu Sinh đành phải thôi: “Vậy thì thôi, nhà trồng chắc là không có nhiều, khéo bà ấy chỉ bán có một lần thôi.”

Tống Thời Hạ: “Nếu anh thích thì khi nào về nhớ mang một ít về, em mua hết cả rổ táo to của bà ấy luôn mà.”

“Chậc, may mà nhà này có một người biết kiếm tiền đấy, chứ với tốc độ tiêu tiền hoang phí của em, khéo cả nhà phải hít khí giời mất.”

Tống Thời Hạ vặc lại: “Khí giời thổi qua cửa nhà em cũng thơm hơn khí giời nhà người ta.”

Tống Thu Sinh không thèm cãi với cô nữa:

“Thế cơ à, tay nghề nấu ăn của em thế này mà không mở cửa hàng bán đồ ăn thì tiếc quá, mấy quán ăn anh ăn ở thành phố G đều không ngon bằng em.”

Tống Thời Hạ không có hứng thú với chuyện mở tiệm:

“Em không định đi bán đồ ăn, em chỉ muốn để bản thân được ăn ngon thôi, không muốn đi khởi nghiệp đâu.”

Tống Thu Sinh không khuyên nữa, em gái có thể sống tốt là anh đã yên lòng lắm rồi, không mong cô kiếm ra tiền.

 
Bình Luận (0)
Comment